Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 64: Nhiếp Chính Vương, đừng mà! (7)



Văn võ bá quan tranh luận ầm ĩ, Kim Đản Đản ngồi nghe mà ngủ gà ngủ gật.

“Không biết Cửu Vương gia có ý kiến gì về việc này hay không?” Đột nhiên một giọng nói lạnh băng kéo suy nghĩ của nàng trở lại.

Kim Đản Đản: “Ơ? Chuyện gì thế?”

Lúc này đầu óc nàng đầy dấu chấm hỏi, đưa tay lau khóe miệng dù rằng chẳng có tí nước miếng nào, sau đó lại ngơ ngác sờ đầu.

Hành động trong lúc lơ đãng này của nàng khiến cho đám thị nữ vốn dĩ đang si mê vẻ ngoài anh tuấn của Nhiếp Chính Vương nhanh chóng chuyển qua nhìn Kim Đản Đản với ánh mắt tràn ngập màu hồng của tình yêu, thậm chí còn có vài đại thần trẻ tuổi cũng quay qua nhìn nàng đầy si mê.

Đế Bắc Minh híp mắt, giọng nói lại càng trở nên lạnh lùng hơn: “Cửu Vương gia, bổn vương cảm thấy ngươi chẳng cần tiếp tục dự buổi chầu này làm cái gì đâu, không bằng về nhà ngủ cho ngon đi!”

Kim Đản Đản: Cuối cùng cái tên sát thần này cũng nói được một câu khiến nàng vừa lòng, nàng cực kỳ không thích dự buổi chầu sớm, đang muốn về nhà ngủ đây này!

Nàng đưa mắt nhìn về phía hoàng huynh trên đài cao, trông mặt hắn có vẻ như đang rất thất vọng.

Kim Đản Đản lập tức thanh tỉnh: “E hèm! Mới vừa rồi bổn vương đang mải suy nghĩ kế sách, nhưng lại bị Nhiếp Chính Vương cắt ngang, thế là quên mất rồi!”

Ánh mắt Đế Bắc Minh tràn ngập sự châm chọc: “Vậy Cửu Vương gia cứ tiếp tục suy nghĩ kế sách đi, tốt nhất là có thể nghĩ ra được trước khi buổi chầu sớm này kết thúc!”

Nghe tên sát thần này nói như vậy, Kim Đản Đản hoàn toàn tỉnh ngủ.

Đương nhiên nàng sẽ không để mặc cho hắn xoa tròn bóp dẹp bản thân như vậy được, khóe miệng Kim Đản Đản cong lên nở nụ cười thần bí, đôi mắt đào hoa quyến rũ chớp chớp: “Nhiếp Chính Vương để ý bổn vương như thế, không lẽ là vì có thú ‘Long Dương chi phích’* đấy chứ?”

*(Hay còn được gọi bằng cái tên như “đoạn tụ chi phích”, chỉ tình yêu đồng giới)

Đế Bắc Minh híp đôi mắt lại nhìn nàng, ánh mắt hắn sắc lạnh như thể muốn chém Kim Đản Đản thành nhiều mảnh. Bàn tay dưới ống tay áo dài siết chặt lại, nếu như không phải lúc này hắn vẫn còn đang ở trên triều đình thì chắc chắn cái đầu của nàng sẽ chẳng còn được nằm ở vị trí cũ.

Trong triều có vài vị đại thần nhỏ giọng bàn tán về lời nói của Kim Đản Đản. Kim Đản Đản cong môi, cuối cùng nàng cũng đã thắng lại được một ván.

Chỉ có điều, khi nghe được rõ ràng những người kia đang bàn tán cái gì, tâm trạng của nàng lại lập tức trở nên khó chịu, sắc mặt đen như đáy nồi.

“Cửu Vương gia này càng ngày càng chẳng ra sao cả. Mấy ngày trước còn mặc đồ của nữ nhân, hôm nay lại dám vu khống Nhiếp Chính Vương!”

“Mọi người ở đây có ai mà không biết hắn ta có thú ‘Long Dương chi phích’, ngay cả mấy tên sai vặt trong phủ toàn là kẻ vô cùng xinh đẹp!”

“Cũng không biết lúc ban đêm bọn họ ai ở trên, ai ở dưới nữa?”

“Ta thấy Cửu Vương gia thích y phục màu đỏ như thế, chắc chắn hắn chính là kẻ ở dưới…”

Nghe thấy những lời bàn tán này, Kim Đản Đản lập tức nổi giận: “Câm mồm lại!”

Khí thế của một Vương gia trên người Kim Đản Đản hoàn toàn lộ rõ, khiến toàn bộ triều đình trở nên vô cùng im lặng. Đám đại thần vừa mới bàn tán về nàng cũng run rẩy không dám nói thêm câu nào.

Giờ phút này, trái tim của bọn họ đang đập liên hồi như đánh trống. Cửu Vương gia thật là đáng sợ, khí thế này quả thật là mạnh mẽ hơn trước đây gấp vạn lần.

Hoàng thượng Hoa Nhược Uyên ngồi ở trên cao thưởng thức nhìn nàng, rốt cuộc thì cửu đệ vẫn coi như biết chút liêm sỉ, cũng không đến mức quá ăn chơi trác táng.

Kim Đản Đản ngẩng đầu nhìn Hoa Nhược Uyên, đề nghị: “Khởi bẩm Hoàng thượng, thần cho rằng phương Bắc khô hạn hàng năm, mà phía Đông lại thường hay có lũ lụt, thiết nghĩ nên cho người tu sửa đê điều, dẫn nước lũ ở vùng phía Đông chảy về phương Bắc…”

Lời Kim Đản Đản nói rõ ràng mạch lạc, khiến các đại thần nghe xong không khỏi nhìn nàng bằng ánh mắt đầy tán thưởng.

“Hai nơi ở cách nhau rất xa, nếu mà xây dựng thì công trình này sẽ rất lớn, cần phải tiêu hao rất nhiều vật tư và thời gian. Cửu Vương gia đã suy xét đến vấn đề này chưa?” Đế Bắc Minh lạnh lùng lên tiếng hỏi ngược lại.

Kim Đản Đản bị nghẹn nói không nên lời. Cuối cùng mọi người lại bàn bạc một hồi lâu, sau đó quyết định sẽ sử dụng phương pháp trung gian, tìm cách phân tán nước lũ ở vùng phía Đông…

Sau khi buổi chầu kết thúc, Quý phi nương nương Tô Niệm Niệm mời Kim Đản Đản về cung gặp mặt.

Trước khi được gả vào trong cung, Tô Niệm Niệm có quan hệ rất tốt với nguyên chủ Hoa Nhược Uyên, có thể nói hai người là thanh mai trúc mã, như hình với bóng.

Hơn nữa người mà Tô Niệm Niệm vẫn luôn thầm nhớ thương trong lòng chính là Hoa Nhược Uyên, nhưng lại bị người nhà ép phải vào cung, mà Hoàng Thượng cũng chưa từng chạm vào nàng.