Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 72: Nhiếp Chính Vương, đừng mà! (15)



Giọng nói của Đế Bắc Minh lạnh lẽo như sắp đóng băng: “Không còn sớm, đã là buổi tối rồi!”

Hắn liếc mắt nhìn trước ngực Kim Đản Đản, khẽ nhíu mày suy tư: Đây là ‘Tiểu Hà mới lộ góc nhọn’ sao?

Cũng là nam nhân như hắn, sao lớn lên lại có chút không giống?

Mười lăm tuổi sao không có hầu kết?

Cơ ngực cũng rất đặc biệt!

Chẳng lẽ là bởi vì được nuôi dưỡng ở lãnh cung, dinh dưỡng không đầy đủ?

Kim Đản Đản nhìn lại theo tầm mắt của Đế Bắc Minh, tên này thế mà lại nhìn chằm chằm ngực của nàng.

Mặt nàng lập tức xấu hổ hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống. Tuy đều là vợ chồng già cả rồi, thế nhưng bây giờ ngực của nàng cứ như một quả trứng luộc!!!

Nàng lập tức lấy tay che ngực lại, tự nhủ phải bình tĩnh! Bình tĩnh! Bình tĩnh!

Nàng trừng mắt nhìn Đế Bắc Minh, do vừa mới tắm rửa, giọng nói của nàng có chút khàn khàn: “Đế Bắc Minh, tiểu gia đang tắm rửa, tại sao ngươi lại xông vào?”

Ánh mắt Đế Bắc Minh vốn đang nhìn trước ngực nàng, bây giờ lại chuyển sang bàn tay đang che khuất của nàng. Xương cốt rất nhỏ, ngón tay xinh đẹp tinh tế như thể không thể cầm nổi đao kiếm. Tay nàng nhỏ hơn tay nam nhân rất nhiều, càng giống như tay nữ nhân hơn.

Kim Đản Đản khẽ nhíu mày, người nàng yêu đời này sẽ không phải là kẻ có niềm yêu thích với tay đấy chứ?

Chỉ thấy Đế Bắc Minh chuyển ánh mắt sang mặt nàng. Đánh giá có, tìm tòi nghiên cứu có, khó hiểu có, còn có một ít cảm xúc không thể nói rõ.

Hai người đều nhíu mày lại nhìn nhau, Kim Đản Đản thấy hắn không nói lời nào liền tức giận: “Nhiếp Chính Vương, bổn Vương không có thói quen để cho người khác xem mình tắm rửa. Nếu ngươi thật sự muốn nhìn, trong Nam Phong Phường chỗ nào cũng có nam nhân.”

Sắc mặt của Đế Bắc Minh trở nên tức giận, đôi tay ấn bả vai Kim Đản Đản, mắt nhìn chằm chằm nàng: “Bổn Vương đã nói với ngươi, bổn Vương không có đoạn tụ chi phích.”

Kim Đản Đản cười nhạo: “Vậy Nhiếp Chính Vương giải thích thế nào về việc đột nhập vào khi bổn Vương đang tắm hả?”

Cánh tay của Đế Bắc Minh đang ấn bả vai Kim Đản Đản hơi dùng sức, hắn cũng không biết gần đây hắn bị làm sao nữa. Mở mắt nhắm mắt đều nghĩ đến bộ dáng của nàng đêm hôm đó, hắn muốn thương yêu nàng…

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Đế Bắc Minh liền cảm thấy vô cùng hoang đường. Hắn như bị ma nhập, không khống chế được cứ nghĩ về nàng, đi tìm nàng.

Nhìn khóe miệng giễu cợt của nàng dường như đang sỉ nhục hắn, chuyện này còn khiến cho hắn khó chịu hơn cả việc thua trận trên chiến trường.

Hắn cúi người xuống, dán chặt vào cánh môi của nàng, hắn chỉ không muốn nhìn thấy sự giễu cợt của nàng nữa.

Hành động này khiến cho cả hai đều vô cùng kinh ngạc, hơi thở lập tức trở nên căng thẳng.

Trong lòng của Kim Đản Đản như sụp đổ: Hệ thống quân, người yêu đời này của ta hình như là một người đồng tính.

Đế Bắc Minh càng sụp đổ hơn: Nương, hài nhi bất hiếu, dường như thích nam nhân…

Chỉ nhẹ nhàng chạm vào trong chốc lát, Đế Bắc Minh lập tức liền kéo dài khoảng cách. Hắn sợ nếu cứ tiếp tục như vậy thì hắn sẽ không tự chủ được càng lún sâu hơn. Hắn trốn chạy như bay rời đi.

Chờ đến khi Kim Đản Đản hồi phục lại tinh thần, chỉ có sa lụa màu đỏ đang bay phấp phới, Đế Bắc Minh đã không còn ở đây nữa.

Kim Đản Đản sờ môi, đôi mắt lập tức đỏ lên. Nàng dùng tay đánh mạnh lên mặt nước, khóc rối tinh rối mù: “Hu hu hu ~ Tại sao nam nhân đời này của ta lại là kẻ đồng tính luyến ái, tại sao?”

Nàng u oán nhìn nóc nhà kêu thảm: “Trời cao, ngươi không công bằng, tiểu gia ta là một người giả nam mà ~”

Tắm rửa xong, Kim Đản Đản dường như ôm chăn khóc cả một đêm. Cảm giác này tựa như là nuốt phải một con ruồi, người mình thích lại bị chính mình bẻ cong…

Ngày hôm sau.

Kim Đản Đản nhìn chằm chằm đôi mắt sưng đỏ của mình, mặt ủ mày chau nằm lì ở trên giường.

Nàng quyết định tìm chút gì đó để làm, an ủi trái tim thất tình của mình.

“Hệ thống quân, sao ngươi không nói cho ta biết nhiệm vụ bây giờ của ta là gì?” Kim Đản Đản xoa xoa đôi mắt sưng tấy.



Đế Bắc Minh ( áy náy): Nương, con thích một nam nhân!

Nương ( bức thiết nói): Ở trên không?

Đế Bắc Minh ( vẻ mặt bối rối): Không!

Nương: Vậy là tốt rồi!

Đế Bắc Minh:……