Xuyên Nhanh: Bách Biến Nam Thần, Nhẹ Điểm Liêu

Chương 89: Nhiếp Chính Vương, đừng mà! (32)



Lần kia chiến đấu, bổn vương thua, bổn vương đứng ngồi không yên ở trong phòng giam, ngày mai nàng sẽ phải gả cho người khác.

Đêm hôm đó bổn vương lo lắng không cách nào chìm vào giấc ngủ, một mực ngồi chờ bình minh tới. Là nàng đã tới cứu ta, còn có vị hôn thê trước kia của nàng, là một nữ nhân.

Bổn vương lập tức vì chuyện tình cảm của mình mà lo lắng. Sau khi nàng là nữ tử, nam nhân yêu mến nàng, thậm chí ngay cả nữ nhân trước kia thích nàng vẫn cứ mê luyến nàng.

Về sau bổn vương theo đuổi nàng thật vất vả, cuối cùng nàng gả cho bổn vương.

Trong đêm ta âu yếm nàng, ôm vào trong ngực. Nhưng thành thân đã lâu, nàng còn không có nguyệt sự, bổn vương không dám đụng vào nàng, lo lắng thân thể của nàng.

Mỗi ngày bổn vương đều chịu đựng sự tra tấn ngọt ngào này. Khi hôn môi thì tiểu Đế Bắc Minh có phản ứng, cuối cùng đành phải nghẹn khuất chịu cảm lạnh đi tắm.

Nếu không phải bổn vương nội lực thâm hậu, với cái lạnh mùa đông này, bổn vương đã sớm bỏ mạng rồi.

Chờ rồi chờ, đói khát hai năm, thật sự muốn ăn thịt, thậm chí nghĩ thôi cũng sắp chảy máu mũi rồi.

Rốt cục nhìn thấy ngực nàng như trứng chần nước sôi lớn thành hai cái trứng lớn, nguyệt sự của nàng cuối cùng đến rồi.

Bổn vương thật vui vẻ, rốt cuộc có thể ăn vào thịt...

Nhưng nàng đau đến sắc mặt trắng bệch, không có chút huyết sắc nào. Hơn nửa đêm bổn vương chạy đi bắt năm ngự y tới đây, đại cữu tử Hoa Nhược Uyên ở trong hoàng cung cũng bị kinh động.

Bọn họ cho rằng nàng bị bệnh gì, vô cùng lo lắng chạy tới.

Cuối cùng đại cữu tử dở khóc dở cười vỗ bả vai bổn vương nói: “Khụ! Bắc Minh à, trẫm còn tưởng rằng có chuyện gì chứ, thiếu chút nữa ngươi hù chết trẫm!”

Bổn vương nhíu mày: “Hiên nhi bị đau đến nỗi khuôn mặt nhỏ trắng bệch, cái này cũng chưa tính là chuyện lớn sao?”

Sau đó đại cữu tử thấp giọng nói: “Nữ nhân nếu mang thai thì sẽ không đau bụng kinh nữa!” Sau đó hắn nhìn bổn vương liếc mắt một cái, mang theo mọi người hồi cung rồi.

Bổn vương đang tự hỏi lời đại cữu tử nói…, hắn là hoàng huynh của Hiên nhi, chắc chắn sẽ không hại nàng.

Khi Hiên nhi tới nguyệt sự thì bổn vương chăm sóc nàng ăn cơm, cho nàng uống nước đường đỏ nấu gừng cho ấm dạ dày, tay dán trên bụng của nàng truyền tống nội lực.

Giảm bớt đau đớn cho nàng, nàng vui vẻ chủ động hôn bổn vương.

Bổn vương còn chưa kịp cao hứng, sau đó áo bào bị nhiễm đỏ. Hiên nhi xấu hổ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, chôn cái đầu nhỏ ở trong ngực bổn vương.

Bổn vương vuốt tóc của nàng, nói nhỏ ở bên tai của nàng: “Hiên nhi, bổn vương sẽ không để cho nàng đau đớn như vậy!”

Nàng ngẩn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, đôi mắt sáng long lanh nhìn bổn vương. Nàng rất cảm động, cảm động sắp muốn khóc. Khi đó nàng nhất định là yêu bổn vương.

Đêm hôm đó, bổn vương và nàng hô mưa gọi gió.

Bởi vì cả hai đều là lần đầu, thật sự là khó, chúng ta ngây thơ mờ mịt hết nửa canh giờ mới kết hợp...

Ngày nào đó, nàng mệt mỏi hôn mê đi, trên người có chút đổ mồ hôi, tóc dính bết vào trên mặt.

Bổn vương ôm nàng cẩn thận rửa ráy sạch sẽ cho nàng, mặc vào áo ngủ mới cho nàng. Trong lúc đó nhịn không được vụng trộm hôn hít lấy da thịt trắng như tuyết của nàng.

Hôm sau.

Khi nàng tỉnh lại thì giọng nói khàn khàn, chân mềm. Tư thế nàng đi đường có chút kỳ lạ, bổn vương lén cười nàng.

Nàng bị chọc tức chịu đựng chân đau vọt đuổi theo bổn vương, tuyên bố muốn đánh bổn vương.

Bổn vương cảm thấy Hiên nhi này thật đáng yêu, ta cưới được nàng thật sự là nhặt được bảo bối rồi.

Đi với nàng ở trên đường cái, mọi người đều chú ý tới nàng. Bất kể là nam hay nữ đều si mê nàng.

Có nữ nhân thực quá phận, vậy mà thừa dịp bổn vương bận mua đường hồ lô cho nàng, thông đồng nàng, cùng nàng ôm nhau.

Bổn vương mạnh mẽ kéo các nàng ra. Nàng lại còn nói bổn vương keo kiệt, cùng là nữ nhân, ôm một cái cũng không có gì.

Bổn vương tức giận trực tiếp ôm ngang nàng lên, một mực ôm trở về phủ Nhiếp Chính vương, ném tới trên giường.

Nàng sợ tới mức ôm chăn mền, đề phòng nói: “Chàng muốn làm gì?”

Bổn vương cúi người đè nàng ở dưới thân, ái muội nói: “Làm nàng!”