Xuyên Nhanh Cải Mệnh: Em Vẫn Bên Anh Chứ!

Chương 72



Buổi tiệc được tổ chức ở tầng đầu tiên của khách sạn 5 sao nằm ở trung tâm thành phố, từ sảnh chính rẽ trái vào căn phòng thứ hai thì ta có thể thấy được địa điểm cần đến. Phong cách của buổi tiệc theo hướng hướng bên Âu Mỹ. Hầu như sẽ không thấy ghế chỉ có bàn và một bàn dài đầy thức ăn để khách từ chọn, chính giữa là khoảng sân trống để người chủ trì buổi lễ đứng lên phát biểu hay là chuẩn bị cho phần tổ chức khiêu vũ. Những người phục vụ ở đây chuyên nghiệp và lịch thiệp vô cùng, họ chào đón khách đến tham gia một cách nhiệt tình và niềm nở.

Cả bốn người cùng nhau bước vào, bên trong đã đông kín người và dường như họ đã tham gia buổi tiệc một lúc lâu. Khi bốn người bước vào, mọi người lập tức chú ý đến và dồn ánh mắt về cả bốn.

Không khí trở nên căng thẳng hẳn. Thiên Duy và Thế Thành cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, cả hai người bất giác cúi mặt xuống và đi nép vào người của Tư Nam và Thế Thịnh. Họ thấy không thoải mái là đúng rồi vì hướng đến họ là những ánh mắt soi mói chẳng có mấy thiện cảm.

Thiên Duy cảm thấy bất lực vô cùng, cậu định lùi về phía sau thì đã bị Tư Nam kéo lên phía trước ôm lấy bả vai cậu.

“Không cần phải sợ, có chuyện gì cũng có anh ở đây”. Tư Nam thì thầm vào tay cậu.

Cậu cười lên không thành tiếng, cậu nghĩ. “Ha, xem ra khoảng thời gian này em đã dựa dẫm vào anh quá nhiều rồi đến nỗi quen mất cách ứng phó với những loại ánh mắt như thế này rồi”.

Thế Thịnh cũng siết chặt tay Thế Thành, chủ yếu để trấn an anh.

Từ trong đám đông một ông chú trung niên, ăn mặt đầy sang trọng bước ra. Vẻ mặt của ông nghiêm nghị và điển trai, phải nói là khiến bao cô gái siêu lòng, có thể đoán ngay người này chính là Chu Hoàng Sơn. Đi cùng với ông ấy là một người phụ nữ rất quý phái. Cả hai người rất đẹp đôi.

Thiên Duy chú ý đến người phụ nữ ấy, bà ấy chắc là mẹ của hai chị em nhà đó, nhìn ba người hao hao giống nhau. Nhưng điểm khác nữa chính là bà ấy luôn cúi đầu và luôn đi phía sau ông ấy.

Chu Hoàng Sơn đi về phía bốn người.

“Nào nào, đừng sợ hãi như vậy chứ, đến đây rồi thì điều là khách của tôi”. Ông ta vừa đi vừa nói, người phụ nữ kia cũng đi theo sao.

Sau đó, ông ta dừng lại trước mặt bốn người, cao giọng nói, là đưa tay về hướng Tư Nam. “Anh chắc là Trần Tư Nam đúng không? Rất hân hạnh được gặp gương mặt trẻ đầy tài năng như thế này”. Ông ta đừng một nhiệt và nói tiếp. “Món quà đó, dường như anh không thích nhỉ?”.

Sau đó, ông ta liếc mắt qua nhìn Thiên Duy.

Tư Nam cười một cách lịch thiệp và đưa tay bắt lấy tay ông ta.

“Rất vui được gặp ngài, cũng rất vinh hạnh được ngài mời đến đây, còn về món quà... Tôi xin từ chối nhận nó”.

Đôi mắt của Tư Nam ánh lên một chút tức giận, có đôi chút thách thức. Thiên Duy đứng bên cạnh cũng chẳng nói gì nữa cậu cứ yên tĩnh nắm lấy tay của Tư Nam.

Chu Hoàng Sơn thầm cười. Và rút tay về.

“Vậy sao”.

Ông ta hướng ánh mắt về hướng đến Thế Thịnh và Thế Thành.

“Còn anh, Đạo diễn nổi danh Thế đúng không, anh cũng là người trẻ tài năng đấy”.

Ông lại đưa tay về phía Thế Thịnh. Thế Thịnh cũng lịch thiệp bắt tay với ông ấy và cúi chào.

“Chào ngài, rất vui được gặp ngài”.

Ánh mắt ông ta hướng đến Thế Thành, ông ta nhếch mép cười khinh. “Đúng là cùng một khuôn mặt hai số phận”.

Câu nói này đâm thẳng vào tim Thế Thành. Cậu cúi mặt, nghiến răng.

Tư Nam và Thiên Duy nhìn họ với ánh mắt lo lắng. Thế Thịnh nhìn em mình vẻ mặt càng lo lắng hơn.

Lão già này xem như đã đạt mục đích ông ta đắc ý quay lại, cười nói. “Các vị để tôi giới thiệu một chút, hai vị này chính là Tổng giám đốc Tư Nam của công ty Thanh Hòa và đạo diễn nổi danh Thế Thanh, hôm nay tôi mời họ đến buổi tiệc của tôi rất vui vì họ đến đây mong mọi ngươi cùng hòa hợp với họ”.

Mọi người hướng mắt đến bốn người lúc này ánh mắt có chút tán dương, chào đón. Bỗng Thiên Duy có cảm giác bị ai đó dòm ngó. Cậu ngước lên tìm kiếm thì đã thấy được người đó. Một tên ăn mặt cũng khá sang trọng và đầy vẻ xa hoa đến mức lố lăng. Anh ta đưa ánh mắt đầy thú tính nhìn Thiên Duy đến nổi khiến cậu rùng mình. Cậu vờ như không quan tâm đến và hướng mặt nhìn đi chỗ khác.

Cuối cùng, buổi tiệc cũng bắt đầu vào nhịp của nó. Tư Nam và cả đám đứng yên một chỗ chẳng mời rượu ai cả.

Tư Nam nói.

“Xem ra lần này đến là để cho ông ta chia rẻ đây, Thế Thành anh không bị trúng kế chứ?”.

Thế Thành cười lên. “Sếp, anh đừng lo kế khích tướng kiểu này tôi gặp nhiều rồi, tôi không bị sao đâu”.

“Còn anh, Thế Thịnh”.

“Tôi...vẫn ổn”.

“Thật sao, tôi thấy anh bị dao động hơn đấy”.

“Tư Nam, anh quan sát giỏi đấy, nhưng chẳng sao cả, anh không cần lo lắng”. Thế Thịnh quyết liệt nói.

Thế Thành vẻ mặt lo lắng chạm vào vai anh mình.

“Anh”.

Thế Thịnh nhìn em mình cười hiền hậu:

“Đừng lo, anh thật sự không sao”.

Hai người cứ như vậy làm ra vẻ mặt thâm tình. Tư Nam trề môi, khoanh tay lại rồi thở dài. Bỗng anh cảm nhận hình như Thiên Duy đang siết chặt lấy tay của mình. Anh ngước xuống nhìn thì thấy Thiên Duy như đang né tránh cái gì đó, vẻ mặt cũng rất bất thường. Tư Nam chú ý thấy lâu lâu Thiên Duy cứ liếc nhìn sang một chỗ nào đó, anh nhìn theo thì thấy cái tên nào đó hướng ánh mắt đầy biến thái về phía Thiên Duy.

Tư Nam kéo Thiên Duy vào trong lòng, sau đó liền hướng ánh mắt như tên bắn về phía lên kia. Hắn nhìn thấy cũng cười nhếch môi sau đó rời đi.

Diễn nổi danh Thế Thanh, hôm nay tôi mời họ đến buổi tiệc của tôi rất vui vì họ đến đây mong mọi ngươi cùng hòa hợp với họ”.

Mọi người hướng mắt đến bốn người lúc này ánh mắt có chút tán dương, chào đón. Bỗng Thiên Duy có cảm giác bị ai đó dòm ngó. Cậu ngước lên tìm kiếm thì đã thấy được người đó. Một tên ăn mặt cũng khá sang trọng và đầy vẻ xa hoa đến mức lố lăng. Anh ta đưa ánh mắt đầy thú tính nhìn Thiên Duy đến nổi khiến cậu rùng mình. Cậu vờ như không quan tâm đến và hướng mặt nhìn đi chỗ khác.

Cuối cùng, buổi tiệc cũng bắt đầu vào nhịp của nó. Tư Nam và cả đám đứng yên một chỗ chẳng mời rượu ai cả.

Tư Nam nói.

“Xem ra lần này đến là để cho ông ta chia rẻ đây, Thế Thành anh không bị trúng kế chứ?”.

Thế Thành cười lên. “Sếp, anh đừng lo kế khích tướng kiểu này tôi gặp nhiều rồi, tôi không bị sao đâu”.

“Còn anh, Thế Thịnh”.

“Tôi...vẫn ổn”.

“Thật sao, tôi thấy anh bị dao động hơn đấy”.

“Tư Nam, anh quan sát giỏi đấy, nhưng chẳng sao cả, anh không cần lo lắng”. Thế Thịnh quyết liệt nói.

Thế Thành vẻ mặt lo lắng chạm vào vai anh mình.

“Anh”.

Thế Thịnh nhìn em mình cười hiền hậu:

“Đừng lo, anh thật sự không sao”.

Hai người cứ như vậy làm ra vẻ mặt thâm tình. Tư Nam trề môi, khoanh tay lại rồi thở dài. Bỗng anh cảm nhận hình như Thiên Duy đang siết chặt lấy tay của mình. Anh ngước xuống nhìn thì thấy Thiên Duy như đang né tránh cái gì đó, vẻ mặt cũng rất bất thường. Tư Nam chú ý thấy lâu lâu Thiên Duy cứ liếc nhìn sang một chỗ nào đó, anh nhìn theo thì thấy cái tên nào đó hướng ánh mắt đầy biến thái về phía Thiên Duy.

Tư Nam kéo Thiên Duy vào trong lòng, sau đó liền hướng ánh mắt như tên bắn về phía lên kia. Hắn nhìn thấy cũng cười nhếch môi sau đó rời đi.

“Hứa Thành, anh...sao anh ở đây?”.

Hứa Thành lúc này đã đeo theo chiếc túi không biết lấy từ đâu mà ra. Anh lấy ra một chiếc áo sơ mi và một chiếc quần tay ném trước mặt Thanh Huy.

“Cậu dơ quá, thay bộ đồ này đi”.

Từ nãy tới giờ, Thanh Huy đã liên tục bị mắng là dơ bẩn, bây giờ lại bị tên này nói vậy nữa. Cậu ức lắm rồi. Thanh Huy sờ vào chiếc áo sơ mi và lại òa lên khóc. Người phía trên ngở ngàng, anh tỏ ra luống cuống chả biết xử lý tình huống này thế nào.

“Nè, nè...đừng khóc nữa”.

Thanh Huy vẫn cứ khóc như mưa vậy. Bất lực chẳng biết làm gì anh đành cúi xuống ôm cậu vào trong lòng.

“Kệ vậy, cậu cứ khóc cho đã đi”.

Bị người ta ôm đột ngột như vậy, cậu có chút bất ngờ nhưng cậu không bài xích nó mà tiếp nhận nó một cách tư nhiên. Thanh Huy ôm chặt lấy Hứa Thành ngục mặt vào trong lòng anh mà thúc thít.

“Sao lúc tôi thảm nhất là anh luôn thấy vậy?”.

Hứa Thành im lặng, anh từ từ nhắm mắt lại và thở dài một hơi.

“Ai biết được chứ”.

Họ giữ tư thế đó khá lâu chỉ khác là Thanh Huy hết khóc rồi nhưng vẫn ôm chặt người ta không buông.

Bên ngoài cửa phòng vệ sinh, hai còn người hóng hớt này cứ đưa mắt vô xem tình hình. Thiên Duy xem một lúc thì liền không xem nữa chỉ là Tư Nam như biến thành tên nhiều chuyện vậy xem mãi không thôi.

Thiên Duy nhéo tay anh.

“Anh đủ chưa vậy?”.

“Đau, em thiệt là”.

“Theo em thấy lần này cậu ta đến đây không có ý gì đâu”.

“Ừm, giống bị bỏ rơi hơn, có điều đáng nói hơn là tên Hứa Thành đó làm sao vào đây được”.

“Anh nói đúng”.

“Còn nữa, anh ta từng là người của Hoài Bảo, theo như những gì anh biết về tên đó đối với những kẻ không giúp ích gì sẽ bị đối xử vô cùng tàn nhẫn giống Thanh Huy vậy nhưng tại sao tên này vẫn còn lành lặng thế”.

Thiên Duy ngẫm nghĩ. Hình như cậu nhớ ra gì đó, cậu định nói với Tư Nam nhưng cậu chợt thấy đằng xa có người đang tới. Người đó không ai khác chính là Chu Hoàng Sơn. Ông ta cũng nhìn thấy cả hai. Hình như có ai đó đi cùng với ông ta, tên đó chính là người luôn nhìn về phía Thiên Duy trong suốt buổi tiệc cũng là người đã nhục mạ Thanh Huy.

“Hai người đang làm gì ở đây vậy?”. Ông ta nói rất to, chắc là người bên trong cũng nghe thấy.

Thanh Huy và Hứa Thành hướng mắt ra ngoài cửa, rồi họ nhìn nhau.

“Thay đồ đi”. Hứa Thành thì thầm.

Thanh Huy cũng đồng tình, cậu đứng dậy đem quần áo vào trong một buồng vệ sinh. Còn Hứa Thành thì đi lại gần cửa nghe xem bên ngoài có chuyện gì.

Chu Hoàng Sơn tiến đến cả hai, ông ta nhếch mép cười nhìn vào bên trong nhà vệ sinh, lại nói to lên.

“Hai người đây là đang hẹn hò trước cửa nhà vệ sinh hay là đang trình mò ai?”.

Tư Nam xám mặt.

“Ông nói gì vậy đến nhà vệ sinh đương nhiên là có nhu cầu rồi, chúng tôi vừa mới đến thôi, ông không cần đặt điều như vậy?”.

“Thì ra là vậy, lỗi của tôi rồi”.

Ông ta liếc mắt nhìn Thiên Duy, rồi lại nhìn Tư Nam. Tư Nam lặp tức kéo Thiên Duy ra phía sau của mình, như đang che chắn cho cậu.

“Gặp ông ở đây đúng lúc quá, tôi có chuyện muốn nói với ông”.

“Ồ, cậu có chuyện gì nhỉ?”.

“Tôi muốn biết lý do ông mời bọn tôi đến đây? Tôi và ông thuộc hai lĩnh vực khác nhau cũng chưa từng qua lại nên không có lý do gì ông lại mời tôi đến đây. Có lẽ nào là do tiểu thư và thiếu gia nhà ông đến công ty tôi nên...”. Tư Nam nhếch miệng lên cười. “Tôi nghĩ chúng ta có hiểu lằm gì đó”.

Chu Hoàng Sơn im lặng đôi chút.

“Cậu nói thẳng như vậy rồi thì tôi cũng vào thẳng đây, đúng là tôi mới các người đến có liên quan đến hai đứa con nhà tôi, cậu cũng nói đúng tôi với cậu chẳng có liên quan gì nhau cả nhưng đáng tiếc cậu lại có quan hệ với hai anh em nhà họ Thế kia nên cậu cũng phải bị nhắm tới”. Ông ta ngưng một chút rồi nói tiếp. “Cậu muốn không dính líu chuyện này cũng được đuổi việc hai anh em nhà họ đi, tôi cũng sẽ không nhắm đến cậu”.

“Ngài Chu à, ngài có biết chuyện này không Thế Thành đã chấm dứt chuyện này với con trai ông rồi, giữa hai người họ...”.

“Đương nhiên tôi biết, những gì các người nói tôi điều biết hết nhưng các người nghĩ như vậy là chấm hết sao, các người đã gieo cho nó một nỗi đau không thể xóa được, các người nghĩ như vậy là xong sao”.

“Ngài Chu,...”.

“Tên Thế Thành đó, tên nhu nhược đó, cái tên chẳng có tiền đồ hắn là ai mà dám hất hủi bảo vật tôi nâng trên tay chứ, tôi sẽ không để yên cho các người đâu”.

“Vậy ngài nghĩ anh ấy nên làm gì?”. Thiên Duy đứng ra nói.

“Thiên Duy”.

“Ồ, tôi cứ nghĩ cậu để trang trí thôi đấy thì ra cậu cũng biết nói chuyện à”. Ông ta châm chọc.

“Thế Thành... anh ta rõ ràng có tình cảm với con của ngài nhưng anh ấy sợ bản thân không xứng với con của ngài nên đã chấp nhận buông bỏ nó xuống, anh ta...”.

“Vậy thì sao chứ, là một thằng đàn ông thì nên mạnh mẽ đương đầu với những lựa chọn của mình, không phải diện lý do không xứng thì có thế cục đuôi bỏ chạy”.

Tư Nam nheo mắt lại, anh ta đã thoáng nhận ra được ý định của ông ta.

“Anh ấy cũng đã cố gắng rồi chứ nhưng chuyện này sẽ liên lụy đến anh trai mình nên anh ta...”.

“Nói tóm lại là cậu ta quá yếu. Vậy còn cậu thì sao”.

“Tôi?”.

“Nếu Tư Nam là con một nhà tài phiệt nào đó thì cậu sẽ làm gì?”.

“Tôi...tôi cũng không biết”. Thiên Duy rũ người.

“Vậy còn cậu, Tư Nam cậu sẽ làm gì?”. Chu Hoàng Sơn nhìn sang Tư Nam.

“Tôi cũng không biết, tôi chỉ biết một điều, tôi yêu em ấy, tôi muốn em ấy sống tốt, nếu ở bên khiến em ấy hạnh phúc, tôi sẽ làm tất cả mọi thứ”. Tư Nam nghiêm nghị đáp. “Nhưng nếu bên tôi chỉ đem lại cho em ấy sự bất hạnh tôi sẽ để em ấy đi”. Câu nói này có đôi chút ẩn ý.

Chu Hoàng Sơn thầm cười, ông ta khá thích Tư Nam. Dáng vẻ không chịu khuất phục mọi thứ khiến ông ta nhớ lại bản thân mình trong quá khứ. Ngay từ đầu gặp mặt ông đã thích rồi.

“Hừ, tôi bắt đầu thích cậu rồi đấy”. Ông ta nhìn sang Thiên Duy, rồi nói. “Cả cậu, cậu nói là mình không biết nhưng không phải cậu cũng đang nỗ lực để có thể đứng bên cạnh người này sao, cho nên tôi nghĩ cậu cũng sẽ lựa chọn đương đầu với nó,.. cho nên tôi sẽ không chấp nhận cái lý do mà cậu muốn phản biện cho tên đó, hắn không ”.

Thiên Duy chợt nhận ra, người này dường như chẳng có ác ý gì cả. Ông ta cũng chỉ là người cha muốn đem đến cho con mình những thứ tốt nhất.

“Ngài Chu, chả lẽ Ngài...”.

Chu Hoàng Sơn nhìn Thiên Duy rồi nở một nụ cười.

“Hừ, quen được hai người tôi rất vui nhưng như tôi đã nói tôi sẽ nhắm vào hai người nếu như các người còn qua lại với hai tên đó”.

Tư Nam nắm chặt tay của Thiên Duy.

“Vậy ngài cứ tự nhiên”.

“Được”. Ông ta cười lên đắt ý rồi bước đi thật nhanh.

Ông ta đã đi xa. Tư Nam nhìn vào cửa nhà vệ sinh nói. “Hai người ra đây”.

Hứa Thành và Thanh Huy đứng nghe trộm ở cửa nghe vậy liền đẩy cửa bước ra.

“Hai người theo dõi chúng tôi đúng không?”. Hứa Thành nói.

“Hai ngươi cũng đã nghe trộm chuyện của bọn này mà, xem như huề đi”. Tư Nam nói.

Thanh Huy nhìn Tư Nam với vẻ mặt lo lắng, bây giờ cậu đâu thể giải thích lý do mình ở đây.

“Có chuyện gì về rồi hẳn nói”. Tư Nam nói.

Thiên Duy chuyển tầm nhìn sang Thanh Huy, bây giờ cậu cảm thấy người này đáng thương hơn là đáng ghét. Thiên Duy thở dài, sau đó thì lắc đầu.