Xuyên Nhanh: Cảm Hoá Nữ Phụ Ác Độc

Chương 81: Mạt thế 5



Edit: Súp lơ

Beta: Xanh

Xe việt dã màu đen đi thẳng một đường, thuận lợi đến lối vào của khu nhà.

Nhưng cửa phòng bảo vệ mở rộng, nhìn từ bên ngoài vào chỉ thấy trên mặt đất có một vũng máu, xung quanh cũng không ít dấu tay dính máu, mà người bảo vệ từ xưa đến nay vốn luôn dốc sức hoàn thành tốt công việc của mình cũng biến mất không còn bóng dáng.

Ánh mắt của Cố Ngôn Hi dừng trên cửa phòng bảo vệ nhưng cũng không dừng hành động trên tay lại, nhanh nhẹn lấy thẻ cửa từ trong túi ra, vươn tay ra ngoài cửa sổ quét một cái.

” Tích”

Barie từ từ nâng lên, Cố Ngôn Hi nhìn thẳng về phía trước, kiên nhẫn chờ đợi.

Đúng lúc này, zombie vốn đang ẩn nấp phía sau bụi cỏ đột nhiên nhào về phía Cố Ngôn Hi, đồng phục bảo vệ trên người dính đầy vết máu, ngón tay bẩn thỉu sắp chạm vào người cô!

Tô Cẩn Hồng cởi đây an toàn, định xuống xe xử lí con zombie này thì xe chợt rồ ga phóng đi. Theo quán tính, anh ngửa ra phía sau, phần lưng đập mạnh vào lưng ghế.

Anh hơi ngạc nhiên nhìn Cố Ngôn Hi, phản xạ thật là nhanh nhẹn. Mặc dù khuôn mặt xinh đẹp của Cố Ngôn Hi hơi hơi trắng nhưng cũng xem như khá bình tĩnh. Nhìn động tác lái xe của cô căn bản không thể nhìn ra có chuyện gì khác thường.

Tay Cố Ngôn Hi hoạt động không ngừng, nhấn ga vượt qua một con dốc, trong lúc chăm chú nhìn đường phía trước thì cô phát hiện ánh mắt của Tô Cẩn Hồng.

” Nhìn chị làm gì?”

Tô Cẩn Hồng cũng không nhìn cô nữa, đè sự kinh ngạc trong lòng xuống, vừa cười vừa nói: ” Không nghĩ tới chị hết sợ nhanh như vậy, lại còn thích nghi rất tốt.”

Anh vốn còn tưởng rằng phải mất một thời gian nữa để Cố Ngôn Hithích ứng được, ai ngờ không cần đến nửa ngày cô đã gần quen với hoàn cảnh. Nghĩ vậy trong lòng không khỏi có thêm mấy phần tán thưởng đối với cô.

Tô Cẩn Hồng bắt đầu cảm thấy xác suất hoàn thành thế giới này cũng không nhỏ như anh nghĩ.

Một tay Cố Ngôn Hi điều khiển tay lái, chiếc xe khéo léo tránh được mấy chiếc xe ngổn ngang trên đường. Cô lạnh mắt nhìn zombie rải rác hai bên đường trong mắt không có cảm xúc gì.

Cô vừa tránh những zombie từ bốn phương tám hướng đang đuổi theo hai người, còn bớt thì giờ mở radio trong xe, cười như không cười nhìn gương chiếu hậu, giọng nói cố gắng bình tĩnh: ” Chị sợ thì có ích gì? Có thể thay đổi cái gì sao? Sẽ không. Không những không mà loại tình cảm này còn có thể liên lụy chị, chúng nên bị dồn nén thật kĩ. Hơn nữa, nếu như chị đoán không lầm thì số người có dị năng rất ít, số người phát hiện có sự tồn tại của tinh hạch càng ít. Chúng ta đang đi trước đại đa số người rồi, căn bản không cần phải sợ. Hiện tại quan trọng là làm cho bản thân trở nên mạnh mẽ hơn. Ngay khi mọi người phát hiện nhà nước căn bản không thể khống chế chuyện này, đánh mất niềm tin vào chính phủ thì hỗn loạn mới chân chính bắt đầu.”

Cô nói xong âm thầm quan sát phản ứng của Tô Cẩn Hồng.

Có một thứ cô không nói ra, đó là cô hơi nghi ngờ. Vì sao ngay khi virus bùng phát thì Tô Cẩn Hồng đã xác định được nhanh như vậy và ngăn cản cô rời khỏi nhà?

Xuất phát từ giác quan thứ sáu của phụ nữ, Cố Ngôn Hi cảm thấy Tô Cẩn Hồng còn có chuyện gì đó đang lừa gạt cô, nhưng cô tin rằng anh sẽ không làm hại mình.

Chiếc xe dần dần hòa vào dòng người trên đường lớn, bởi vậy tốc độ xe không thể không giảm xuống.

Đường phố giờ đây rất hỗn loạn. Xe bị bỏ lại ngày càng nhiều, một số chiếc bị thân cây đè bẹp, những người sống kinh hoàng trốn chạy sự truy đuổi của đám zombie phía sau.

Bốn hướng liên tục vang lên tiếng người than khóc thảm thiết, tiếng kêu cứu làm cho người người vốn đã đủ sợ hãi lại càng thêm lo lắng.

Cố Ngôn Hi không nhịn được cau nhíu mi, nhìn những thảm án xung quanh nhưng có tâm lại bất lực.

” Cứu mạng!!!”

Cách xe việt dã không xa vang lên một giọng nam kêu cứu quen thuộc.

Vương Đạm đang liều mạng chạy trốn.

Nhưng khi anh ta nhìn thấy Cố Ngôn Hi thì mừng rỡ kêu to: ” Tiểu Hi, cứu ctôi với!!!”

Cố Ngôn Hi đạp phanh, tốc độ của xe cũng chậm lại.

Vương Đạm xông lên xe, không đợi bạn gái của anh ta đi lên đã liều mạng hô to: ” Đi mau!! Zombie đang kéo tới đây!”

Cố Ngôn Hi không để ý đến anh ta, đợi sau khi cô gái nhào lên ghế sau thì cô mới đạp chân ga, bỏ xa lũ zombie.

Tô Cẩn Hồng quay đầu nghi ngờ nhìn bọn họ: ” Mấy người là bạn của chị Ngôn Hy à?”

Vương Đạm còn chưa thoát khỏi cảnh tượng chạy trốn khỏi ma trảo của zombie, biểu cảm của anh ta nháy mắt cứng ngắc, sau vài giây mới nói: ” Người quen.”

Trong lòng Cố Ngôn Hi nổi lên một cảm giác ghê tởm, cười lạnh một tiếng: ” Đừng nghe anh ta nói nhảm, chị vốn dĩ không quen biết loại đàn ông lăng nhăng này.”

Nháy mắt Tô Cẩn Hồng đã hiểu rõ, xuất hiện trong thế giới ban đầu, đây là người bạn trai cũ đã ngoại tình của Cố Ngôn Hi.

Vương Đạm dựa cả người vào ghế, hai tay đặt trước bụng, nói: ” Tiểu Hi, em cũng không thể đổ mọi lỗi lầm cho anh được. Chúng ta quen nhau lâu như vậy mà em cố chấp không cho anh chạm vào em. Anh cũng không phải không muốn cưới em nhưng quen nhau một thời gian dài như vậy, anh là một người đàn ông bình thường làm sao mà chịu được.”

Cố Ngôn Hi nghe vậy, hận không thể ném anh ta xuống xe, khuôn mặt xinh đẹp tức đến vặn vẹo, còn chưa kịp mở miệng thì bị cô gái ngồi phía sau cướp lời.

Lúc này cô gái đột nhiên nhận ra được điều gì đó, gương mặt trẻ tuổi tràn ngập sự khiếp sợ. Cô nàng phẫn nộ gào lên với Vương Đạm: ” Không phải lúc trước anh nói với tôi là hai người đã chia tay sao? Bằng không tôi cũng sẽ không đồng ý quen anh.”

Vương Đạm không kiên nhẫn nói: ” Mọi chuyện đã qua rồi, còn nghĩ tới làm gì? Hiện tại nên nghĩ xem làm cách nào để sống sót!”

Nói đến đây, giọng điệu của hắn đã lộ ra sự uy hiếp và khinh thường: ” Dưới tình huống như vậy, em là một cô gái muốn sống sót, chỉ sợ không hề dễ dàng?

Dù sao em cũng đã là người của anh, ngoan ngoãn đi theo anh thì em sẽ không phải chịu thiệt.”

Bộ ngực của cô gái phập phồng lên xuống, tức giận không nói nên lời. Hai mắt cô gái đỏ ngầu, nước mắt đảo quanh hốc mắt, muốn nói rõ anh ta không hề bảo vệ cô, lúc có zombie tấn công cũng đẩy cô lại. Còn nữa vì sao anh ta có thể lừa gạt mình lâu như vậy, làm hại mình bỗng nhiên trở thành người thứ ba.

Nhưng hàng nghìn hàng vạn lời nói giống như bị kẹt ở cuống họng, dưới ánh mắt uy hiếp của Vương Đạm tất cả đều biến mất.

Trong không gian nhỏ hẹp tràn ngập âm thanh nức nở của cô gái, Tô Cẩn Hồng không khỏi có chút bực bội.

Anh còn chưa kịp bảo Cố Ngôn Hi dừng xe để dạy cho Vương Đạm một bài học nhỏ thì xe đột ngột phanh lại làm xáo trộn kế hoạch của Tô Cẩn Hồng.

Thân thể bất ngờ lao về phía trước, may mà có đai an toàn kéo lại mới không bị va vào cửa kính.

Vương Đạm và cô gái ngồi sau đều bị va vào ghế trên. Tô Cẩn Hồng mờ mịt nhìn Cố Ngôn Hi. Chỉ thấy đôi chân dài của cô bước ra ngoài, nhanh nhẹn xuống xe, mở cửa sau, vươn tay túm cổ áo Vương Đạm lôi hắn xuống.

Một bàn tay Vương Đạm còn đang xoa trán, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vẻ mặt ù ù cạc cạc trừng mắt nhìn cô: ” Cố Ngôn Hi, cô lại phát điên cái gì vậy?”

Cố Ngôn Hi kéo cổ áo anh ta làm Vương Đạm phải cúi xuống. Đầu gối cô nhanh chóng nâng lên, đạp vào bụng của Vương Đạm.

Vương Đạm đau đớn gập người, lộ ra khuôn mặt tuấn tú nhưng dữ tợn, nhanh tay túm lấy tóc của Cố Ngôn Hi.

” Cô điên rồi à!”

Cố Ngôn Hi lạnh mặt cười một tiếng, không nói một lời, tay phải dùng dị năng đánh tới cánh tay của Vương Đạm đang túm tóc cô.

Dòng nước nhìn có vẻ mềm mại  không có hình dạng cụ thể nhưng trong nháy mắt đẩy lùi bàn tay đang túm cô của Vương Đạm. Anh ta hét lên một tiếng rồi nhanh chóng buông tay, khuôn mặt càng thêm dữ tợn.

” Chết đi, thằng khốn.”

Tô Cẩn Hồng và cô gái ở trên xe há to miệng trợn tròn mắt nhìn Cố Ngôn Hi nhanh nhẹn ra đòn liên tiếp.

Cố Ngôn Hi hung hăng giật cửa xe phía Tô Cẩn Hồng ra rồi nói: ” Xuống xe.”

Tô Cẩn Hồng sửng sốt một giây, nháy mắt anh cho rằng mình cô đánh Vương Đạm không đủ nên muốn anh xuống xe đánh cùng cô.

Ngoài dự tính, Cố Ngôn Hi nhìn anh một cái, nói: ” Ngẩn người làm gì? Hai chúng ta đổi chỗ một chút, em lái xe đi.”

Tô Cẩn Hồng: ” Vâng.”

Anh nhanh chóng chạy xuống xe, đi sang ghế lái, khởi động xe thật nhanh, chỉ sợ động tác chậm một chút sẽ làm cho Cố Ngôn Hi nổi giận.

Trong xe cả ba người đều giữ im lặng một lát. Tô Cẩn Hồng vẫn lén nhìn biểu cảm của cô, âm thầm quan sát xem cảm xúc của cô có tốt hay không.

Nhưng Cố Ngôn Hi vẫn thản nhiên nhìn cảnh vật bên ngoài, giả vờ như không biết Tô Cẩn Hồng đang nhìn cô.

Nhưng đến khi Tô Cẩn Hồng nhìn lén lần thứ mười một thì cô không chịu nổi nữa, nhẹ giọng nói: ” Khụ khụ….. Em nhìn chị mãi làm gì?”

Tô Cẩn Hồng nghiêng đầu nhìn cô, xác định Cố Ngôn Hi không có vẻ mặt gì khác thường thì mới mở miệng nói: “Chị Ngôn Hi này, chị đã chán ghét tên đó như vậy tại sao lúc đầu còn cho hắn lên xe?”

Cố Ngôn Hi im lặng một chút, giọng nói mang chút mỏi mệt: ” Tạm thời chị không thể thờ ơ khi thấy một mạng người chết trước mặt mình được.”

Tô Cẩn Hồng nghĩ ngợi một chút thì hiểu ý của cô.

Sau khi trải qua đời trước, trải qua mọi loại đánh lén, âm mưu và tranh đoạt, các tu sĩ xung quanh không ngừng ngã xuống đối với anh đã không hề xa lạ.

Bởi vậy thời điểm đối mặt với thế giới này, anh cũng không thương hại mấy đối với những con người bị biến thành zombie

Vạn vật đều phải đấu tranh để sinh tồn, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.

Đây là thế giới mà chỉ có kẻ mạnh mới có thể sống sót.

Nhưng lúc này anh nhận ra những người khác chỉ vừa mới từ một xã hội văn minh hiện đại bước vào một cuộc thảm họa đầy hỗn loạn, đại đa số mọi người vẫn giữ được sự lương thiện, rất khó để cho một sinh mệnh chết trước mặt mình.

Anh cũng chú ý tới ở ngã tư đường, bên cạnh những người bị zombie tấn công thì cũng có mấy thanh niên cầm đồ vật linh tinh đập vào zombie, ý định muốn cứu người.

Có lẽ người gặp nạn đó là bạn bè của họ, bạn học hoặc một người lạ, nhưng phần lương thiện và dũng cảm này vẫn làm anh xúc động.

Tô Cẩn Hồng không khỏi nhớ lại ý nghĩ lúc trước của mình, sau này xã hội ngày càng hỗn loạn, cuộc sống của moị người ngày càng trở nên gian khổ, đạo đức và lương thiện cũng biến mất như vậy.

Có lẽ, tương lai cũng không bi quan như anh nghĩ.

Trong lòng hiểu ra thêm vài điều, ở một nơi anh không biết, dị năng trong cơ thể cũng trở nên mạnh hơn mấy phần.

Cô gái thấp giọng nói: ” Có thể đưa tôi đến trường học phía trước được không? Bạn của tôi đang chờ ở đó.”

Tô Cẩn Hồng dừng xe, quay đầu nhìn cô gái, cũng không nói đến việc ở một nơi hỗn loạn như thế này rất khó để tìm được bạn, ngược lại khuôn mặt vẫn lộ ra ý cười nói: ” Chú ý an toàn, chúc cô may mắn.”

Nhìn những kiến trúc quen thuộc trước mặt, cô gái để lộ ra răng nanh trắng noãn, trong giọng nói cũng có thêm mấy phần vui vẻ, âm thanh mềm mại: “Thật sự vô cùng cảm ơn hai người, hai người thật tốt, chúc hai người thuận buồm xuôi gió, không bị zombie đớp.”

Tô Cẩn Hồng mỉm cười, từ từ khởi động xe, trong gương chiếu hậu là hình ảnh cô gái không ngừng vẫy tay tạm biệt họ.

Xe dần đi khỏi thành phố J, có lẽ bởi dòng người không lớn nên trên đường xe cộ và zombie cũng ít hơn, bên ngoài màu xanh của ruoongj đồng cùng thảm cỏ.

Cố Ngôn Hi sớm đã chú ý đến cảm xúc của Tô Cẩn Hồng đang giảm xuống, rồi lại biến mất, cho rằng anh chỉ mới từng này tuổi đã phải gặp loại chuyện như thế này không khỏi đau lòng.

“Nghỉ một chút đi.”

Tô Cẩn Hồng nghe vậy phanh xe lại, ngơ ngác nhìn cô.

Cố Ngôn Hi xuống xe, cúi người hái một bông hoa nhỏ xinh đẹp vô danh nào đó.

Trời chiều, mặt trời ngả về tây, một cô gái xinh đẹp nở nụ cười ấm áp, cầm trong tay một bông hoa không biết tên đi về phía anh. Tô Cẩn Hồng nhìn Cố Ngôn Hi, tinh thần hoảng hốt, chỉ cảm thấy hôm nay anh đã được ngắm nhìn phong cảnh đẹp nhất thế gian.



Lời tác giả: kỳ thật dưới hoàn cảnh này có một người tặng hoa cho bạn, vô cùng lãng mạn đúng không?

Vở kịch nhỏ:

Cố Ngôn Hi thương yêu sờ đầu Tô Cẩn Hồng: Có chị ở đây, em sẽ không sao.

Tô Cẩn Hồng:…………. Em nên nói với chị em đã vài trăm tuổi như thế nào? online chờ, rất gấp.

Hôm nay nhìn thấy đàn em cùng khoa, trên dưới hai mươi tuổi, tóc ở trên đầu…không còn một sợi.

tác giả lúc này thành khẩn nhắc nhở mọi người: hãy bảo vệ đầu tóc, đừng để mất đi rồi mới hối tiếc—– lời tâm huyết đến từ một kẻ trọc đầu.