Xuyên Nhanh: Con Đường Công Lược Nam Thần

Chương 131-2: Thế giới 4: Mạt Thế (43)



Đêm đã khuya, Lãnh Tử Nguyệt tưởng khi đến nơi Huân Từ Liêm đã ngủ, nhưng lại không ngờ y vẫn còn ở bên ngoài tập võ

Có lẽ vì tập lâu nên nóng, trên người Huân Từ Liêm không mặc áo, cơ bắp cân xứng hoàn mỹ phơi ra ngoài

Lãnh Tử Nguyệt đưa tay sờ cằm thưởng thức, đột nhiên khóe miệng khẽ nhếch lên, nhanh chóng lao vào tấn công

Huân Từ Liêm bị tấn công bất ngờ cũng không loạn, nhanh chóng đưa tay chặn lại, hai người không bao lâu liền lao vào đánh nhau

Từng đòn mạnh mẽ va chạm, nhận thấy Lãnh Tử Nguyệt dùng toàn bộ sức lực, Huân Từ Liêm cũng không ngần ngại nữa, dồn toàn bộ lực, tập chung giao chiến với anh

Gần một tiếng sau, hai người đều đã thấm mệt, trên người đầy mồ hôi, Lãnh Tử Nguyệt nhân cơ hội hai bên tách ra thở dốc một hơi, lại lao vào tiếp, nhưng có lẽ vì đã đuối sức, bàn chân hơi trượt, bị Huân Từ Liêm ấn xuống đất chế trụ

Lãnh Tử Nguyệt cố gắng tránh thoát nhưng sức của người phía trên quá lớn, anh đành phải từ bỏ phản kháng

" Sao nhìn anh còn nhiều sức quá vậy? "

Huân Từ Liêm nhìn người phía dưới mình gian nan hít thở, đưa tay nới lỏng cổ áo giúp anh

" Như vậy mà đã không chịu được rồi? Tôi vẫn còn có thể đánh được mấy tiếng nữa "

"......" Lãnh Tử Nguyệt câm nín

Huân Từ Liêm: " Nhưng bù lại thân thủ cậu rất nhanh, nếu không phải tôi có ưu thế về sức và thể lực, có lẽ cậu đã thắng rồi "

Lãnh Tử Nguyệt bĩu môi: " Điều đấy là đương nhiên, nếu sức khỏe tôi tốt thì anh không có cửa thắng đâu "

Huân Từ Liêm không nói gì, nhìn chằm chằm anh một lúc rồi ngả người nằm xuống bên cạnh, đối diện với một bầu trời đầy sao

" Đến tìm tôi có việc sao? "

Lãnh Tử Nguyệt cũng nhìn trời, đôi mắt phản xạ lại ánh sao trông đặc biệt sáng

" Hình như vậy,...nhưng quên mất rồi "

Huân Từ Liêm: "....."

Lãnh Tử Nguyệt: " Nếu được nằm như thế này mãi thì tốt biết mấy, yên bình biết bao "

"......"

Lãnh Tử Nguyệt: " Anh nói xem, bao giờ mạt thế mới kết thúc "

" Không biết "

Lãnh Tử Nguyệt: " Vậy nó sẽ kết thúc chứ? "

"...sẽ "

Lãnh Tử Nguyệt cong lên khóe môi

" Thật tốt "

Huân Từ Liêm quay đầu sang, đối diện với góc nghiêng hoàn mỹ trên khuôn mặt Lãnh Tử Nguyệt

" Đẹp thật "

Lãnh Tử Nguyệt khó hiểu quay sang

" Cái gì đẹp? "

"...không có gì "

Làn gió nhẹ nhàng lướt qua, thổi bay mái tóc có chút ẩm ướt của hai người, càng làm nổi bật lên màn đêm tĩnh lặng

Lãnh Tử Nguyệt nhắm đôi mắt lại, hưởng thụ cảm giác mát lành này, anh nói:

" Anh còn nhớ lúc ở trên đỉnh tháp chúng ta đã nói gì không? "

Huân Từ Liêm trầm mặc, khẽ " Ừ " một tiếng

Lãnh Tử Nguyệt: " Nếu sau này chuyện đó thật sự sảy ra, anh nhất định phải thay tôi tìm ra thuốc đó "

"......"

" Tôi còn có một thỉnh cầu có chút ích kỉ, mong anh có thể giúp đỡ "

" Được "

Lãnh Tử Nguyệt bật cười: " Tôi còn chưa có nói ra đâu, anh cứ vậy mà nhận lời sao? "

Huân Từ Liêm: "......"

Lãnh Tử Nguyệt: " Nhưng không sao, chuyện tôi muốn nhờ cũng không khó đâu, chỉ là có chút không yên tâm về Nhược Hy, có lẽ ngoài miệng không nói, nhưng tôi biết con bé vẫn luôn để ý đến chuyện không vui trước đây "

Lãnh Tử Nguyệt nhìn thẳng vào mắt y: " Nếu sau này anh có thời gian rảnh, thì thay tôi để ý Nhược Hy một chút "

Huân Từ Liêm trầm mặc, không trả lời anh, mà nói một câu không liên quan

" Nếu cậu là em trai tôi thì tốt rồi "

Lãnh Tử Nguyệt chớp chớp mắt, bĩu môi: " Không phải anh cũng có một em trai hay sao? "

Sắc mặt Huân Từ Liêm hơi trầm xuống: " Không phải "

Thấy tâm trạng y không tốt, Lãnh Tử Nguyệt thở dài một tiếng:

" Anh cũng nên mở lòng một chút, Huân Thừa Dụ cũng không phải là xấu, chỉ là từ nhỏ đã bị anh lạnh nhạt ghét bỏ, như vậy cậu ta mà còn thích anh được mới là lạ "

Huân Từ Liêm: " Tôi không cần nó thích "

Lãnh Tử Nguyệt nhún vai bất đắc dĩ: " Tùy anh vậy, nhưng mà anh đã hứa đồng ý với thỉnh cầu của tôi rồi, không được nuốt lời "

Huân Từ Liêm: "...chuyện đó sẽ không sảy ra đâu, cậu sẽ không có chuyện gì "

Một lúc lâu cũng không thấy người bên cạnh trả lời, Huân Từ Liêm quay đầu qua nhìn, thanh niên vậy mà đã ngủ từ bao giờ

Y từ từ ngồi dậy, nhìn anh thật lâu, cuối cùng đứng dậy, một tay vòng xuống phía đầu gối thanh niên, tay còn lại đặt sau lưng bế Lãnh Tử Nguyệt lên

"...vậy mà lại nhẹ như vậy "

Huân Từ Liêm đưa Lãnh Tử Nguyệt vào phòng, đặt anh nằm lên giường của mình, sau khi đắp chăn cẩn thận cho người xong liền sang chiếc ghế bên cạnh cửa sổ ngồi xuống

Vì y ngồi quay lưng về phía giường nên không phát hiện thanh niên đằng sau sau khi anh rời đi liền mở mắt ra, trong đó không có một tia buồn ngủ nào

Một làn sương nhỏ từ ngón tay Lãnh Tử Nguyệt chui ra, bay vào người Huân Từ Liêm, không đến năm phút sau y liền ngủ gục mất

" Ngủ muộn là không tốt đâu "

Lời vừa nói xong, Lãnh Tử Nguyệt bỗng nhiên biến mất, không bao lâu sau liền xuất hiện tại nơi Huân Từ Liêm vừa ngồi, mà y giờ đây lại đang nằm trên giường, chỗ anh vừa nằm qua

[ Kí chủ, này gọi là gì vậy!? Tiện lợi ghê ]

"...hôm bữa có đọc một bộ tiểu thuyết, thấy bên trong có một tuyệt kĩ tên ' vật đổi sao rời ' khá là thú vị nên thử chút "

Hệ thống: [......thì ra đọc tiểu thuyết cũng có lợi như vậy a ] Đây là lấy con nhà người ta ra làm vật thí nghiệm sao...?

Lãnh Tử Nguyệt cười trừ cho qua, bàn tay mở ra, trong đó có một chiếc nhẫn màu hổ phách, anh nhẹ nhàng đặt nó xuống bàn rồi rời đi