Xuyên Nhanh: Con Đường Công Lược Nam Thần

Chương 146: Thế giới 5: Cổ Đại (7)



Thượng Quan Kỳ nhắm mắt im lặng nghe, nhưng không bao lâu liền nhíu mày

Nghe không giống buổi tối hôm trước

Thượng Quan Kỳ: " Thôi được rồi, không cần thổi nữa "

Đoan Mộc Dung ngừng lại, mi mắt đang rũ xuống khẽ run run lay động

Thượng Quan Kỳ đầu có chút đau, bàn tay đưa lên trán ray ray

Thấy vậy, Đoan Mộc Dung cho ý kiến

" Nếu người đau đầu, vẫn là đừng nên suy nghĩ nhiều, yên tĩnh nghỉ ngơi mới tốt, nghe mấy thanh âm ồn ào này không có tác dụng đâu "

Thượng Quan Kỳ gật đầu không nói gì, vẫy tay cho Đoan Mộc Dung rời đi

Lãnh Tử Nguyệt ngồi bên cạnh thư án, cầm bút chăm chú vẽ vẽ, Hạ Nhi từ bên ngoài đi vào, nhìn lướt qua tờ giấy khẽ cười nói

" Chủ tử, Đoan Mộc tiểu thư cầu kiến "

Lãnh Tử Nguyệt mắt cũng không nâng lên, gật đầu

" Gọi nàng vào đi "

Không đến lúc sao, Đoan Mộc Dung theo sau Hạ Nhi đi vào

" Tham kiến Lãnh phi nương nương "

" Không cần quy củ quá như vậy, ngồi đi "

Đoan Mộc Dung hướng đối diện ngồi xuống, nhìn vào tranh nàng đang vẽ, là một số trang sức và y phục của trẻ con

Đoan Mộc Dung không khỏi nhìn xuống cái bụng tròn tròn của Lãnh Tử Nguyệt, có lẽ không lâu nữa nàng sẽ sinh

" Nương nương, tiểu điện hạ là được mấy tháng rồi? "

Chưa đợi Lãnh Tử Nguyệt trả lời, Hạ Nhi đã nói trước

" Nương nương nhà ta sang tháng sau sẽ sinh "

Đoan Mộc Dung hơi mỉm cười: " Nhanh vậy sao, xin chúc mừng "

Lãnh Tử Nguyệt lịch sử gật đầu nói cảm ơn

" Ngươi bao giờ trở về nước? "

Đoan Mộc Dung: " Ngày mai đi "

" Nhanh vậy sao? "

Đoan Mộc Dung gật đầu: " Ta phải nhanh chóng mang chiếu thư về cho hoàng đế Huyền Ly quốc "

Lãnh Tử Nguyệt: " Vậy được, nếu có dịp ta sẽ đến đất nước của ngươi xem chút, đến lúc đó ngươi nhớ phải đưa ta đi tham quan đó "

Đoan Mộc Dung gật đầu: " Nhất định "

Nàng lấy từ trong túi ra một miếng ngọc bội màu đỏ tươi được trạm khắc tinh xảo, khẽ vuốt ve rồi đặt phía trước Lãnh Tử Nguyệt

" Hôm trước người tặng ta tiêu bạch ngọc, Mộc Dung không có gì đáp lễ, nay mong người có thể nhận miếng hồng ngọc này "

Lãnh Tử Nguyệt có chút bất ngờ, hai người bọn họ vốn chẳng quen thân gì, thậm chí còn mới gặp không lâu, đem tiêu ngọc tặng đi cũng chỉ là nhất thời tùy hứng, thật không ngờ là đối phương lại mang quà đáp lễ

Lãnh Tử Nguyệt chạm lên miếng ngọc, rất ấm, chắc đã được dưỡng bên người rất lâu, thậm trí còn sản sinh ra chút linh khí, đối với người bình thường thì đây quả thật chính là một vật vô cùng quý giá

Lãnh Tử Nguyệt đẩy trở lại

" Đoan Mộc tiểu thư vẫn nên giữ lại đi, ngươi dưỡng nó lâu như vậy mới được thế này, không nên dễ dàng mang tặng đi như vậy "

Đoan Mộc Dung lắc đầu: " Người còn đang mang thai, có nó sẽ tốt cho sức khỏe hơn, huống hồ, tiêu ngọc thuộc thể hàn, trái ngược với thể chất ta, đối với bản thân ta càng thêm có lợi "

Lãnh Tử Nguyệt nghe hiểu, cũng không đưa đẩy nữa, cầm ngọc lên treo ở bên hông

Hai người hàn huyên thêm một lúc, sáng hôm sau, Đoan Mộc Dung liền cùng đoàn đội trước sau đi về

Một tháng sau, rốt cuộc cũng đến lúc Lãnh Tử Nguyệt sinh hài tử

Từ bụng nàng truyền đến từng cơn đau như muốn mạng, Lãnh Tử Nguyệt sắc mặt trắng bệch, trên trán lấm tấm mồ hôi nhưng dù cho như thế nào, nàng vẫn không rên lấy một tiếng

Vẻ mặt thậm trí còn rất bình tĩnh, ngoài hơi nhíu mày ra thì không còn biểu cảm gì

Các bà đỡ cùng tỳ nữ thi nhau chạy đi chạy lại chuẩn bị rất nhiều đồ, Hạ Nhi đứng canh bên cạnh nàng, bàn tay run run nắm chặt lại, vẻ mặt hiện rõ sự lo lắng sốt ruột

Người nào không biết còn tưởng nàng mới chính là người sắp sinh con

...

Ở một nơi khác, Thượng Quan Kỳ được lão công công thông báo Lãnh phi đã lâm bồn

Hắn cả khuôn mặt lạnh lùng không chút biến hóa, lên làm gì thì vẫn làm cái đó, chỉ khẽ ừ một tiếng

Lão công công nhìn mà nghi hoặc không thôi

Thượng Quan Kỳ cũng có không ít con, nhưng hắn chưa từng gần gũi với hài tử nào bao giờ, nhiều khi gặp cũng coi như không thấy

Việc này làm cho mấy vị nương nương muốn nhờ con được sủng không khỏi khóc hết nước mắt

Lão công công thở dài một tiếng: " Người có muốn đặt tên cho tiểu điện hạ không? "

Thượng Quan Kỳ tùy ý: " Ngươi thấy tên như nào được thì cứ lấy tên đó đi "

Lão công công: "...."

Rốt cuộc là con của người hay con của ta!!

Được rồi, ông vốn là không thể có con

Lão công công bất đắc dĩ đáp ứng một tiếng rồi lui ra ngoài

An Nguyệt Các bây giờ đang trong bầu không khí rất quỷ dị, những bà đỡ cùng nô tỳ ở đây vẫn chưa gặp trường hợp này bao giờ

Nhà nào khi sinh hài tử, người không phải hét lớn thì cũng là gào khóc đến chết, chưa từng thấy lần nào yên tĩnh như thế này, quả thật rất khiến người ta nghi ngờ là người bên trong có còn sống không

Vật vã hết cả đêm, cuối cùng một bé trai cũng đã trào đời

Nhưng việc này cũng khiến mọi người hoảng lên, hài tử này cũng vậy mà không khóc cũng không nháo, ngoan ngoãn im lặng nằm đó

Nếu không phải là còn hơi thở, bọn họ thật hoài nghi đứa bé này đã chết

Bà đỡ vỗ đứa bé, đến khi nó khóc ra mới thở phào một hơi

Hài tử rất nhanh liền đến tay Lãnh Tử Nguyệt, vừa đến gần nàng, đứa bé chợt ngừng khóc, rất ngoan mà yên tĩnh tiến vào giấc ngủ