Xuyên Nhanh: Con Đường Công Lược Nam Thần

Chương 92: Thế giới 4: Mạt Thế (3)



Lãnh Nhược Hy nghe đến đây cả người đều chấn động, không thể tin, cô không ngờ Lãnh Tử Nguyệt lại có suy nghĩ như vậy, trong khi đó những người xung quanh đều dùng ánh mắt chán ghét cùng khinh thường để nhìn cô

Đúng vậy, đây đâu phải lỗi tại cô, cô cũng đâu có quyền chọn nơi mà mình sinh ra, tại sao phải hứng chịu mọi tội lỗi mà người mang danh nghĩa là mẹ kia đã làm

Nghe tiếng người bên trong đã chuẩn bị rời đi, Lãnh Nhược Hy nhanh chóng tránh vào trong góc, đợi người bên ngoài đi rồi, cô mới từ từ đi ra

Ổn định cho vẻ mặt được tự nhiên nhất, Lãnh Nhược Hy từ từ tiến vào phòng

Ánh mắt đầu tiên khi nhìn vào chính là người thiếu niên ngồi tựa bên cửa sổ, đón ánh nắng chiếu lên nửa khuôn mặt, vì bệnh mà làn da càng trở nên trắng nõn, tầm mắt của anh mờ mịt, không có tiêu cự nhìn ra phía ngoài

" Anh... " Không tự chủ được, Lãnh Nhược Hy liền thốt ra một tiếng rất nhỏ, nhưng chính trong căn phòng yên tĩnh này lại đặc biệt rõ ràng

Lãnh Tử Nguyệt hồi thần quay đầu lại, thấy người đến là ai liền nhẹ mỉm cười

" Là Nhược Hy sao, anh còn tưởng là Tiểu Vy sẽ tới chứ "

" Lãnh An Vy hôm nay về nhà ngoại, khoảng mấy hôm nữa mới về "

" A, Vậy sao?... " Lãnh Tử Nguyệt lạnh nhạt nói một tiếng rồi tiếp tục quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ

Thấy Lãnh Tử Nguyệt không quan tâm đến mình, Lãnh Nhược Hy cảm thấy thực quen thuộc, anh luôn lạnh nhạt với mọi người như vậy, chỉ có ở bên cạnh em gái Lãnh An Vy của mình, trên gương mặt ấy mới xuất hiện một tia dịu dàng hiếm có

Nhớ đến những lời đã nghe được ngoài cửa, thanh âm Lãnh Nhược Hy không khỏi ôn hòa xuống

" Anh có muốn đi dạo chút không? "

Lãnh Tử Nguyệt quay đầu lại, ánh mắt tỏa sáng nhìn Lãnh Nhược Hy

" Được sao? "

" Ừm "

Lãnh Nhược Hy buồn cười nhìn thẳng vào đôi mắt anh, có thể do từ nhỏ đã luôn ở trong bệnh viện, không được tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài nên đôi mắt anh rất sáng, giống như một đứa trẻ (Cho nên ta nói nữ chủ đại nhân quá ngây thơ rồi)

Lãnh Tử Nguyệt lập tức xuống giường, xỏ dép rồi chạy ra ngoài cửa, một lát sau lại quay về ngó vào trong phòng

" Em không đi sao? "

Lãnh Nhược Hy chớp chớp mắt, rồi theo Lãnh Tử Nguyệt ra ngoài

" Em không biết đâu, anh ở trong phòng đã sắp chán chết rồi, bảo với ba thì ông ấy lại không đồng ý, nói ra ngoài rất nguy hiểm, anh cũng đâu có yếu ớt lắm đâu "

" Còn nữa..."

.....

Lãnh Nhược Hy vừa đi vừa nghe Lãnh Tử Nguyệt lải nhải một hồi, cô cũng không ngờ người anh trai lạnh nhạt lãnh đạm này lại đột nhiên trở nên nói nhiều như vậy, giống như bây giờ cô mới chân chính quen biết anh

" Nhược Hy, qua bên này đi, anh muốn mua một vài thứ "

" À, ừm "

Vậy là Lãnh Nhược Hy lập tức liền cảm giác được quyết định của mình thật sai, quá là sai. Từ đầu đến cuối cô đều câm nín mà nhìn Lãnh Tử Nguyệt vơ vét một đống đồ ăn vặt trong siêu thị, cuối cùng không nhịn được, đành phải mở miệng

" Một mình anh ăn hết sao? "

Lãnh Tử Nguyệt không để ý đến cô, bàn tay vẫn liến thoắng lấy đồ bỏ vào giỏ

" Em không cần để ý, chỉ cần đừng nói cho ba biết là được, nếu không hai chúng ta liền xong luôn "

Lãnh Nhược Hy:"......" Cái gì gọi là hai chúng ta liền xong, chuyện này có liên quan gì đến em,...được rồi, là tại cô đưa anh ra ngoài, là chính cô tự mình chuốc lấy...

Nghĩ đến bệnh tình của Lãnh Tử Nguyệt, Lãnh Nhược Hy liền nhíu mày, bỏ tất cả đồ ăn vặt anh vừa lấy trở lại giá

" Cơ thể anh không được tốt, không nên ăn những thứ này "

Lãnh Tử Nguyệt mở to mắt, ủy khuất nhìn cô " Chính vì sức khỏe không tốt cho nên mới phải ăn, dù sao cũng không còn sống được bao lâu "

Lãnh Nhược Hy trầm mặc " Như vậy cũng không được "

Lãnh Tử Nguyệt bỗng nhiên trầm xuống, im lặng tùy tiện lấy một bịch kẹo mút rồi quay người rời đi

" Anh cũng không phải con nít, từ giờ cứ mặc anh đi "

Lãnh Nhược Hy nhướng mày nhìn Lãnh Tử Nguyệt, đây là dỗi sao? Bất đắc dĩ thở dài một cái, Lãnh Nhược Hy nhìn thoáng qua đống đồ ăn vặt, tùy tiện lấy mấy bịch rồi đi ra tính tiền

Trên đường trở về phòng bệnh, cả hai đều im lặng không nói gì, mãi đến khi Lãnh Nhược Hy chuẩn bị về, Lãnh Tử Nguyệt mới hỏi cô

" Em có hận Lãnh gia không? "

Lãnh Nhược Hy sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười

" Sao có thể chứ, anh đừng suy nghĩ nhiều, mau nghỉ ngơi đi "

Vừa ra khỏi phòng đóng cửa lại, Lãnh Nhược Hy liền thu lại nụ cười, khuôn mặt dần trở nên lạnh lùng

Hận sao? Nói không hận thì chính là giả, làm gì có ai không muốn được cha yêu mẹ thương, nhưng cô thì sao? Từ nhỏ đã bị mẹ vứt bỏ, cha thì lạnh nhạt bỏ mặc, em gái thì đủ đường làm khó dễ, nhưng càng khiến Lãnh Nhược Hy thất vọng là, đến thời điểm khó khăn nhất, họ lại vứt bỏ cô...

Khi đó mấy ai hiểu được cô tuyệt vọng đến thế nào?...

Càng nghĩ, sắc mặt Lãnh Nhược Hy càng âm trầm lạnh lẽo

Một kiếp này, cô sẽ không bao giờ để mình chịu thiệt nữa, cái gọi là tình thân này, Lãnh Nhược Hy cô mới không cần!!

Nhìn Lãnh Nhược Hy rời đi, Lãnh Tử Nguyệt lười biếng dựa vào tường, suy nghĩ sâu xa

[ Kí chủ, người lại định giở trò gì vậy? ]

" Không có a, chỉ là nghĩ sau này nên chơi thế nào thôi "

[…… Mặc kệ người chơi cái gì, chỉ cần không chơi hỏng thế giới này là được, nếu không, chúng ta đều tiêu luôn ]

Lãnh Tử Nguyệt không chút để ý cười cười, lấy ra một chiếc kẹo mút bóc ăn