Xuyên Nhanh: Con Đường Công Lược Nam Thần

Chương 99: Thế giới 4: Mạt Thế (10)



" Đây..."

Lãnh Hằng sửng sốt nhìn tình hình trước mặt, bản thân bị ngọn lửa bao quanh, không những không thấy nóng, thậm chí ông còn cảm thấy rất thoải mái, lại quay sang nhìn những tang thi đang bị lửa thiêu cháy xung quanh

Mặc dù không biết nguyên do, nhưng đối với ông đây là một chuyện tốt, nhân cơ hội tang thi bị đẩy lùi, Lãnh Hằng nhanh chóng vọt qua, chạy đi

Trong phòng, Lãnh Tử Nguyệt đang nhàm chán không có việc gì làm thì đột nhiên cửa nhà vang lên tiếng đập cửa dồn dập

" Tiểu Nguyệt!! Mau mở cửa!! "

Lãnh An Vy bị tiếng động làm thức giấc, sau khi nghe thấy tiếng gọi thì trở nên vui mừng

" Là mẹ, mau ra mở cửa "

Lãnh Tử Nguyệt nhận mệnh nhanh chóng chạy ra, vừa mở cửa, một mùi tanh hôi đập vào mặt làm anh có hơi choáng váng, quyết định phong bế khứu giác của mình lại

" Tiểu Nguyệt, con mau đưa ông bà vào nhà, mẹ quay lại giúp ba con "

Lãnh Tử Nguyệt vừa nhìn liền thấy ' mẹ ' mình định chạy ra ngoài, theo bản năng liền chắn ở cửa

" Mẹ không được đi "

" Tiểu Nguyệt? " Tưởng Nhu mờ mịt nhìn con trai của mình " Con mau tránh ra, mẹ phải đi giúp ba con, không là không còn kịp nữa "

Lãnh Tử Nguyệt vẫn cố chấp chắn ở cửa, khuôn mặt nghiêm túc " Vậy con đi cùng mẹ "

Tưởng Nhu gấp đến sốt ruột " Không được!! "

" Vậy thì mẹ cũng không được đi "

Thấy bà lo lắng, không yên tâm mà nhìn ra ngoài, anh không khỏi thở dài trấn an

" Yên tâm đi, ba nhất định sẽ không sao đâu, có lẽ ông ấy sắp về rồi "

Lãnh Tử Nguyệt kéo bà vào nhà, tiện tay đóng cửa lại, nhưng vừa mới ngồi xuống, cửa lại một lần nữa vang lên tiếng đập cửa

" Là tôi, Lãnh Hằng, mau mở cửa! "

Gần như trong phút chốc, Lãnh Tử Nguyệt như nhìn thấy Tưởng Nhu tựa một cơn gió phóng ra ngoài, cửa vừa mở liền lao vào ôm Lãnh Hằng, hai người vừa trải qua sinh tử ôm nhau đến quên cả trời đất. Cop q𝒖a cop lại, 𝐭𝒓ở lại 𝐭𝒓a𝘯g chí𝘯h ( T𝒓𝑼mT𝒓𝒖ye 𝘯.VN )

Khóe miệng anh không khỏi giật giật, chẳng lẽ bọn họ không nhìn thấy mấy tang thi huynh đang nhiệt tình chạy đến chào hỏi họ hay sao?

Lãnh Hằng cũng ý thức được hoàn cảnh hiện tại liền lôi kéo vợ mình vào nhà, khóa cửa lại, sau đó không gì ngoài ý muốn chính là lại một loạt tiếng đập phá cửa bên ngoài, may mà Lãnh gia đầu tư rất lớn về khoản nhà ở nên cửa cũng được gia công chắc chắn, dù cho tang thi có biết dùng khoan cũng sẽ rất khó khăn để cạy cửa

" Ba, không sao chứ? "

Lãnh Hằng thở ra một hơi nhẹ nhõm, lúc này mới lắc đầu " Ba không sao, trực thăng đến chưa? "

" Đến rồi " Nói rồi chỉ chỉ hai người đang đứng ở một góc

Lãnh Hằng gật đầu " Vậy được rồi, đi thôi "

Tất cả mọi người chạy lên tầng thượng, khi nhìn đến cái trực thăng, Lãnh Tử Nguyệt nhướng mày một cái

Bọn họ có mười một người, nhưng chiếc trực thăng này chỉ ngồi được nhiều nhất mười người, hình như vẫn chưa có ai để ý đến điều này, à không, còn một người để ý đến nữa chính là Lãnh Nhược Hy nữ chủ đại nhân

Chỉ thấy mày của cô hơi nhíu, chốc lát liền dãn ra, ánh mắt tràn đầy sự chế diễu, dường như là đã đoán trước được vận mệnh của mình

Mãi tới khi Lãnh Hằng sắp xếp gần xong chỗ ngồi mới phát hiện ra không ổn, nhưng lúc này chẳng biết từ đâu xuất hiện một đoàn tang thi

Giống y hệt kiếp trước, Lãnh Nhược Hy nghĩ, chắc cô cuối cùng lại bị bỏ lại giống kiếp trước mà thôi

Đột nhiên có một bàn tay kéo cô lại, là Lãnh Tử Nguyệt, không biết anh lấy sức lực từ đâu, một bên kéo tay cô một bên đẩy Lãnh Hằng đồng loạt vào bên trong trực thăng, anh trực tiếp đóng cửa lại, hét lên với người lái

" Còn chần chờ gì nữa!! Mau đi!! "

Tiếng anh vừa dứt, máy bay nhanh chóng bay lên, đến khi mọi người phục hồi lại tinh thần, trực thăng đã cách rất xa mặt đất, sắc mặt người bên trong bỗng trắng bệch

" Tiểu Nguyệt!! "

" Anh hai!! "

Lãnh Nhược Hy ngơ ngác nhìn anh liều mạng tránh thoát tang thi ở phía dưới, nhất thời đầu óc trống rỗng, không biết nên làm sao

" Làm gì vậy?! Mau dừng lại, mau cứu anh ấy!! " Lãnh An Vy điên cuồng gào lên

" Lãnh tiểu thư, không kịp nữa rồi, bên dưới rất nhiều quái vật, chúng ta không thể xuống được, nếu không tất cả sẽ đều bỏ mạng "

" Tôi mặc kệ! Các người mau dừng lại!! "

" Đủ rồi, đừng ồn nữa! "

Lãnh Nhược Hy lớn tiếng quát, nhất thời bên trong liền an tĩnh lại

" Mở cửa ra, để một mình tôi xuống là được rồi "

Lãnh Hằng lập tức phản đối " Không được, để ba xuống "

Lãnh Nhược Hy nhìn ông thật sâu, đến khi Lãnh Hằng cảm thấy không được tự nhiên, cô mới lên tiếng

" Ba là trụ cột của Lãnh gia, nhất định không thể vắng mặt, mọi người cần ba, yên tâm, con sẽ tìm được anh hai "

" Nhưng con..."

Lời còn chưa kịp nói hết, tất cả mọi người đã nhìn thấy từ bàn tay Lãnh Nhược Hy xuất hiện một đám mũi tên nhỏ bằng băng, không khí như hạ xuống mười mấy độ

" Đây..."

" Con đi là thích hợp nhất "

Lãnh Hằng từ trong kinh ngạc hồi thần lại, nhìn đứa con gái vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt, ông thở dài một tiếng, bỗng chốc cảm thấy như mình đã già đi rất nhiều

Ông giơ bàn tay lên, đặt lên đầu cô khẽ xoa xoa

" Được, nhớ cẩn thận, nhất định phải bình an trở về, ba và mọi người ở thủ đô chờ con cùng Tiểu Nguyệt "

Lãnh Nhược Hy sững sờ trong chốc lát, nhìn chằm chằm ánh mắt đang lo lắng quan tâm mình kia, bỗng chốc cô cảm thấy trong lòng có một tia ấm áp tràn vào, vành mắt có hơi đỏ, Lãnh Nhược Hy khẽ cúi đầu xuống che dấu, gật gật đầu, cửa vừa mở liền nhẹ nhàng nhảy xuống