Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai

Chương 437: Nàng dâu nuôi từ bé (13)



Tô Mộc đang được Kỷ Thư khen ngợi nghiêm túc "học tập", nhìn gần, mới biết cô đang viết viết vẽ vẽ gì đó...

Đó là kế hoạch kiếm tiền sắp tới của cô.

Những ngày tiếp theo.

Qua ngày hôm đó, đám người Nguyên Mập nhìn thấy Tô Mộc đều đi đường vòng, nhìn thấy Kỷ Ngôn Đình liền trừng hắn một cái, cũng không dám làm gì hơn.

Lúc đầu Kỷ Ngôn Đình luôn vui vẻ dắt Tô Mộc kêu "Niệm An muội muội, Niệm An muội muội", mang theo cô cùng đi học đường.

Nhưng qua mấy ngày sau, Niệm An muội muội không phải buổi sáng không đi học đường, thì là buổi chiều không đi học đường, quá đáng nhất chính là, một ngày kia cô cũng không đi học đường!

Kỷ Thư và Kỷ Dung đều mặc kệ chuyện này, điều này làm cho Kỷ Ngôn Đình rất bất mãn, sau khi hắn đi hỏi Kỷ Thư, mới biết được, thì ra là muội muội đến cửa hàng Từ đại phu trên trấn, nói là một lần kia Từ đại phu lên núi hái thuốc gặp Niệm An muội muội, thấy Niệm An muội muội đối với y thuật rất có thiên phú, cho nên muốn thu cô ở cửa hàng học tập. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trộm Yêu Người Tình Hờ Của Mẹ
2. Phụ Thân Chết Trận Đã Trở Lại
3. Em Sẽ Tắt Máy Mỗi Khi Nhớ Người
4. Ăn Vạ Chị Đại
=====================================

Hai người Kỷ Thư Kỷ Dung cao hứng còn không kịp, Niệm An có thể có một kỹ năng, về sau cũng không cần vất vả làm nông như bọn họ, cho nên rất vui vẻ đáp ứng Từ đại phu, cũng dặn Tô Mộc lúc không đi cửa hàng thuốc, cũng vẫn nên đi đến chỗ phu tử trong thôn học thêm chút chữ, về sau cũng có thể xem phương thuốc kê đơn thuốc gì đó.

Kỷ Ngôn Đình nghe xong, đầu tiên là đau lòng, hắn dĩ nhiên là người cuối cùng biết...

Sau đó là nghi hoặc.

Niệm An muội muội đều ở cùng một chỗ với hắn, một mình lên núi khi nào!?

Còn nữa, Từ đại phu kia nói cái gì nhìn Niệm An muội muội đối với y thuật rất có thiên phú, lão có một đôi mắt dự đoán tương lai sao? Nếu như thế, làm sao lão có thể chỉ là một đại phu?

Từ đại phu kia, nhất định không có ý tốt!

Cha nương cũng thật là, Niệm An muội muội còn nhỏ như vậy, làm sao có thể để cho nàng mỗi ngày chạy lên trấn, lỡ như trên đường đi đụng phải người xấu thì làm sao bây giờ?

Còn có Từ đại phu kia! Không biết có khi dễ Niệm An muội muội hay không, không được, buổi tối hắn nhất định phải khuyên bảo Niệm An muội muội, để cho nàng không đi học y thuật gì đó, nên mỗi ngày cùng hắn đi học đường mới tương đối tốt.

Mà Tô Mộc lúc này, đúng là ở trong cửa hàng của Từ đại phu, chỉ là...

Không phải Từ đại phu dạy cô, mà là cô đang dạy Từ đại phu!

Lúc trước Tô Mộc đến trấn, liền phát hiện cửa hàng thuốc trên trấn cũng chỉ có hai ba cái, hơn nữa đại phu trong cửa hàng y thuật không tinh, chỉ có thể giải quyết một ít bệnh nhỏ, hơi nghiêm trọng một chút, bọn họ liền đề nghị đi vào thành.

Nhìn thấy tình huống như vậy, Tô Mộc liền hạ quyết tâm, lợi dụng y thuật học được lúc trước ở chỗ Thanh Thời, nhìn thấy phương thuốc, lấy ra hành y tế thế (kiếm chút tiền nhỏ).

Tô Mộc ở Kỷ gia không có điều kiện, chỉ có thể tìm kiếm cửa hàng thuốc thích hợp hợp tác.

Mới đầu người ta coi cô là một đứa nhỏ đến quấy rối, nhưng sau khi cô xuất ra đủ thực lực chứng minh mình, Từ đại phu bái phục, dĩ nhiên muốn bái cô làm sư phụ.

Tô Mộc thu tiền mới bắt đầu dạy Từ đại phu, nhưng cũng không tiếp nhận bái sư của lão, Từ đại phu cũng cảm thấy không ổn, ngày thường liền gọi "Tiểu dược sư".

"Tiểu dược sư, hôm qua Hoắc lão gia ở phía đông trấn lại qua mua thuốc chúng ta điều chế, còn nói, dược hiệu tốt ngoài dự liệu của lão ta, cho cửa hàng mấy lượng bạc vụn tiền thưởng."

Từ đại phu đã gần 50 tuổi, đội trên đầu một cái mũ đại phu, tóc lộ ra ngoài mũ, có chút hoa râm, trên mặt hiện lên vẻ tang thương, lúc đối mặt với Tô Mộc lại đặc biệt tôn trọng.

"Còn nữa, phụ thân Nhị Nha ở bên cạnh, đêm qua nói chân vô cùng đau đớn, ta suốt đêm đi nhìn một chút, là hắn uống rượu nên sinh bệnh cũ, ta dựa theo phương thuốc mà tiểu dược sư ngươi dạy, cho hắn uống thuốc, hôm nay tốt hơn rất nhiều, bản thân hắn cũng biết sau này phải khống chế một chút, không thể tham chén..."