Kỳ thật yêu cầu này, có lẽ vĩnh viễn không thực hiện được.
Bởi vì Mộ Ngôn hiện tại chỉ là con chip bông, cần dược để treo mạng.
Ngày hôm sau, vấn đề tới ——
Mộ Ngôn và Quý Lan Âm ở trên giường ngó nhau một hồi lâu.
Quý Lan Âm định xốc chăn lên thì lại bị Mộ Ngôn nhấn lại.
Hai người nhìn nhau mãi một lúc nữa, Quý Lan Âm mở miệng, "Ta muốn xuống giường."
Mộ Ngôn một tay ấn chăn, nét mặt nhàn nhạt, "Uhm, chàng cứ việc muốn đi."
Quý Lan Âm:???
Hắn trợn tròn hai mắt, lom lom nhìn nữ tử ôn nhu như ngọc trước mặt.
Một hồi sau, hắn hơi bậm môi, chau mày, "Không, ta muốn đi xuống."
Mộ Ngôn không động đậy, cười như không cười nhìn hắn.
Thực tế, nếu Quý Lan Âm cương lên, Mộ Ngôn hoàn toàn không cản nổi, nhưng nề hà Quý Lan Âm bị Mộ Ngôn nắm tử mệnh trong tay.
Mí mắt Quý Lan Âm giật giật nhìn gót chân sen của mình bị Mộ Ngôn cầm trong tay, hắn không thể nhịn được muốn lôi cái người trước mặt ra ngoài đánh cho một trận tơi bời.
Nhưng cái chân sưng sưng bị Mộ Ngôn nắm trong tay, véo nhẹ, Quý Lan Âm hít sâu một hơi, nét mặt trắng bệch.