Xuyên Nhanh: Cuối Cùng Vẫn Yêu

Chương 129: Tân nương của quỷ (23)



Đa số mọi người đều nhất trí muốn bắt Hạ Phong Linh để uy hiếp Lục Thừa Dương, nhưng mà Lục Thừa Dương suốt ngày kè kè bên cô nên họ không ra tay được.

Tới lúc đợi được tới ngày cô đi một mình thì lại bị mấy hồn ma xung quanh cô quấy phá, lại thêm Hạ Phong Linh cũng là người trong nghề nên bao nhiêu chiêu trò của họ cô đều hóa giải được cả, thế nên cuối cùng bọn họ từ bỏ ý định bắt cô, chuyển sang đàm phán hòa bình, cố gắng thuyết phục Hạ Phong Linh giúp họ ngăn Lục Thừa Dương lại.

Nhưng mà Hạ Phong Linh bày tỏ, cái này cô không làm được.

Oán hận của Lục Thừa Dương quá lớn, dù hắn có nghe lời cô nói thì cũng chưa chắc đã thật sự làm theo lời cô.

Thế nên cứ mặc hắn, đợi hắn xả hận xong rồi tự khắc mọi thứ sẽ yên ổn lại thôi.

Hơn nữa đối tượng mà Lục Thừa Dương nhắm vào đa số đều là hậu duệ của mấy vị pháp sư từng phong ấn hắn, cũng là mấy người đã từng đến nhà cô gây sự, sau còn nhiều lần muốn bắt cô nữa, thế nên Hạ Phong Linh càng không muốn ngăn cản Lục Thừa Dương, mặc kệ hắn thích làm gì thì làm.

Đã vậy thi thoảng cô còn thêm dầu vào lửa, chuyên gia sai sử mấy con ma bên mình đi gây phiền phức cho bọn họ để bọn họ càng thêm bận rộn nữa cơ.

Giới pháp sư trừ ma biết cũng chẳng thể làm gì được một người một ma này.

Thứ nhất là giá trị vũ lực không bằng họ.

Thứ hai vẫn là giá trị vũ lực không bằng họ.

Đám đạo sư bị quấy phá hồi lâu cuối cùng hết chịu nổi sự quấy phá của hai người Thừa Dương và Phong Linh nên đành đi tìm viện binh tới tri viện.

Vì thế vào một buổi chiều chủ nhật đẹp trời, Hạ Phong Linh vừa đi mua đồ ăn về liền bị một người chặn lại.

- thí chủ là Hạ Phong Linh?

Hạ Phong Linh nhìn vị hòa thượng trước mặt hơi mơ hồ.

Cô quen ông ta sao?

- ta là Bạch Tịnh Sư, người đã giao thí chủ cho Lương gia năm đó.

Bạch Tịch Sư chưa đợi cô đáp lời đã ôn hòa nói tiếp, Hạ Phong Linh bừng tỉnh.

- Ồ.

Là người đã góp phần đưa nguyên chủ vào chỗ chết ý hả?

Cô chưa đi tìm ông ta, ông ta đã tới tìm cô trước?

Đây là thấy ở chùa quá thanh tịnh nên muốn xuống núi trải nghiệm cảm giác mới mẻ sao?

Bạch Tịnh Sư thấy Hạ Phong Linh ngoại trừ vẻ ngạc nhiên ban đầu thì không còn biểu hiện gì đặc biệt khác, cũng không có ý định nói chuyện với ông ta nên ông ta đành tự mình nói tiếp.

- thí chủ không tò mò vì sao ta lại đến đây sao?

- không tò mò.

Ta sợ ta mà tò mò lên thì người thảm là ông thôi.

Bạch Tịnh Sư thấy cô không có ý định nói chuyện với mình cũng không khó chịu, vẫn hòa nhã nói.

- vậy không biết thí chủ có thể nói chuyện cùng bần đạo một lúc được không?

- tôi không rảnh.

Hạ Phong Linh muốn rời đi, nhưng Bạch Tịnh Sư lại cản cô lại.

- về chuyện giao thí chủ cho Lương gia là lỗi của bần đạo, nhưng bần đạo làm vậy cũng là bất đắc dĩ mà thôi.

- Ồ, đấy là chuyện của ông.

Liên quan quái gì đến cô chứ?

Bạch Tịnh Sư nhìn cô hơi thở dài, ông ta có chút bất đắc dĩ cười nói.

- bần đạo biết thí chủ oán hận bần đạo vì đã giao thí chủ cho Lương gia, nhưng bần đạo làm vậy là có lý do, mệnh cách của thí chủ...

- tôi không oán hận ông, cũng không tò mò lý do vì sao ông giao tôi cho Lương gia.

Những chuyện này không có trong nguyện vọng của nguyên chủ, vì vậy Hạ Phong Linh lười quản đến, hơn nữa nhìn cái tư thế này của Bạch Tịnh Sư thì cô đoán có lẽ những thứ mà vị hòa thượng này sắp nói cũng chẳng có gì tốt đẹp, thậm chí là có thể sẽ đổ hết mọi tội lỗi lên người nguyên chủ nữa kìa.

Thế nên cô ngu mới ngồi đây nghe ông ta nói nhảm.

- thân thế thực sự của thí chủ, thí chủ không muốn biết sao?

Bạch Tịnh Sư thấy Hạ Phong Linh muốn rời đi thì có chút gấp gáp, vẻ mặt ôn hòa cũng biến mất sạch không còn chút dấu vết.

Hạ Phong Linh nhìn ông ta thản nhiên nói.

- không.

Tò mò để được dội một xô máu chó lên người à, còn lâu nhé!

Bạch Tịnh Sư quan sát nét mặt của Hạ Phong Linh một lúc, phát hiện ra cô thật sự không hề quan tâm tới những điều ông ta nói thì hơi ngạc nhiên.

Cô thật sự không một chút nào oán hận hay tò mò lý do vì sao ông ta lại làm vậy cả, thậm chí ánh mắt cô nhìn ông ta còn vô cùng dửng dưng như nhìn mấy người qua đường vậy.

Thế này không hợp lý chút nào.

Bạch Tịnh Sư vẫn là lần đầu gặp phải người không đi theo lẽ thường như vậy nên hơi lúng túng.

- thí chủ...

- ông ồn quá rồi đấy.

Hạ Phong Linh mất kiên nhẫn nói, Bạch Tịnh Sư nhìn cô với vẻ mặt cực kỳ phong phú, nhiều lần định lên tiếng nói chuyện nhưng sau cùng chỉ có thể thở dài đầy tiếc nuối mà nhường đường cho cô.

- bần đạo chỉ muốn khuyên ký chủ một câu, quay đầu là bờ không bao giờ là muộn cả.

- Ồ, câu này nên nói với ông và mấy vị đạo sư cao cao tại thượng kia mới đúng chứ nhỉ?

Hạ Phong Linh nhìn Bạch Tịnh Sư bình tĩnh nói, sau đó lại ung dung đi về Hạ gia.

Mấy người không sớm quay đầu thì thứ chờ đợi mấy người chính là địa ngục đấy.

Bạch Tịnh Sư giật mình nhìn theo bóng lưng của Hạ Phong Linh, vẻ kinh ngạc lan tràn trong đáy mắt.

Câu nói cuối cùng kia của cô là có ý gì?

Lẽ nào cô đã biết hết tất cả mọi chuyện rồi sao?

Bạch Tịnh Sư hơi nhắm mắt lại niệm một câu A Di Đà Phật rồi quay người rời đi.

Quả nhiên đã là số mệnh đã định thì dù bọn họ có làm gì đi chăng nữa không không thể thay đổi được vận mệnh nghiệt ngã này.

Đám đạo sĩ thấy Bạch Tịnh Sư cũng bó tay thì hoàn toàn tuyệt vọng.

Không lẽ không còn thứ gì có thể ngăn cản được hai kẻ điên này nữa sao?

Đám đông đang bàn tán sối nổi thì đột nhiên có một giọng nói vang lên cắt đứt cuộc tranh luận của bọn họ.

- thực ra còn có một cách.

- cách gì vậy?

Đám người kia nhao nhao hỏi, người kia ho nhẹ một cái rồi nói.

- để cho bọn họ tiêu trừ hết oán khí trong người, rồi đi nhận lỗi với họ.

Đám người kia: "..."

Nói thế thà không nói.

Hơn nữa, những việc bọn họ làm khi đó cũng chẳng tốt đẹp gì, Hạ Phong Linh sẽ dễ dàng tha thứ cho họ chắc.