Xuyên Nhanh: Cuối Cùng Vẫn Yêu

Chương 164: Vương phi đừng chạy trốn (9)



- nói đi, ngươi rốt cuộc là ai?

- Liễu Thừa Nhi, nhị tiểu thư của Liễu phủ, không phải ngài đã biết rõ về ta rồi sao?

Thập Thất theo phản xạ có điều kiện nói rất có bài bản.

Định lừa ta nói ra thân phận thật của mình chứ gì, ta đâu có ngốc mà bị ngươi lừa tiếp chứ.

- ngươi không phải là nàng ta.

Mặc dù cô nói rất lưu loát, vẻ mặt cũng không có vẻ gì là chột dạ hay giấu diếm nhưng Hoàng Nam vẫn phủ định cực kỳ chắc chắn.

Người của hắn đều là cao thủ, võ công lẫn khinh công đều hơn người vậy mà chỉ thấy một bóng đen lướt qua, còn lại là do cô chặn lại nên mới thấy được, đây là tốc độ mà một người bình thường có thể làm được sao?

Hơn nữa hắn cũng đã cho người điều tra về cô rồi.

Cô và Liễu Thừa Nhi mà hắn tra được hoàn toàn không phải là cùng một người.

- vậy ngài tìm ra bằng chứng chứng minh ta không phải Liễu Thừa Nhi đi.

Thập Thất bị lộ vẫn cố gắng dãy dụa thêm một chút xíu.

Còn nước thì còn tát.

Hoàng Nam nhìn cô lại trầm mặc thêm một lúc rồi nói.

- ta từng gặp Liễu Thừa Nhi thật sự rồi, nàng và nàng ta hoàn toàn không giống nhau, hơn nữa...Liễu Thừa Nhi thật sự bị Liễu Lan Nhi hại chết từ 1 năm trước rồi, ngươi rốt cuộc là ai?

Thập Thất nghe hắn nói xong thì lí nhí nói.

- vương gia, tin tình báo cũng có thể là giả, ngài không nên quá tin tưởng vào nó.

Hoàng Nam: "..."

Thập Thất thấy Hoàng Nam không nói gì thì tự thấy chột dạ tưởng hắn có tuyệt chiêu gì chưa tung ra nên cuối cùng lại không đánh cũng tự khai.

- vương gia, ta đúng là không phải Liễu Thừa Nhi, nhưng ngài cũng không cần biết ta là ai, ngài chỉ cần biết ta tới đây để giúp ngài chứ không phải hại ngài là được.

Thập Thất cũng không thể nói với hắn nàng ta không phải là người được, nói ra rồi sau này hắn lịch kiếp xong lại quay lại bắt cô đi thì sao?

Thần giới đâu có giống Âm giới sẽ thả cho cô chạy lung tung chắc.

Hoàng Nam nghe xong, biểu cảm trên mặt lúc đó cực kỳ phong phú.

Nếu không phải hắn quanh năm lạnh mặt đã quen thì sớm đã bị cô chọc cho cười ra tiếng rồi.

Cô nhóc này...thật sự quá đáng yêu rồi.

- ồ, nếu ngươi không phải Liễu Thừa Nhi, vậy... tên ngươi là gì?

Thập Thất ỉu xìu nói ra tên mình.

- Thập Thất?

Hoàng Nam lẩm nhẩm cái tên này mấy lần rồi mới nói tiếp.

- Thập Thất, ngươi có muốn làm việc cho bổn vương không?

Hoàng Nam nhìn Thập Thất nói, vẻ mặt nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn.

- vương gia, vậy có phúc lợi không?

Thập Thất nghe xong thì chớp chớp mắt nhìn hắn, Hoàng Nam đã dự đoán được nên gật đầu rồi rất bình tĩnh hỏi lại.

- ngươi muốn thứ gì?

Thập Thất thấy hắn đã đồng ý liền nhìn hắn với vẻ mặt đầy hy vọng.

- ngài có thể cải thiện bữa ăn cho ta được không? Đừng cho ta ăn bánh bao với cháo trắng nữa.

Ngày nào cũng ăn hoài thực sự rất ám ảnh.

- chỉ có như thế?

Hoàng Nam ngỡ như mình nghe nhầm.

Hắn ngỡ cô phải nói là cho mình làm hoàng hậu của hắn cơ, ai dè lại chỉ là cải thiện bữa ăn.

Nguyện vọng này có hơi đơn giản cũng hơi...tầm thường rồi đó.

Nhưng mà hắn lại thích.

- thế nào là chỉ có như vậy? Vương gia đó là mong ước lớn nhất của đời ta đó.

Thập Thất bị chê thì xù lông lên, Hoàng Nam nhìn bộ dạng tức giận của cô cuôi cùng cũng không nhịn được mà phì cười.

- được...

Chỉ là hiện tại ta vẫn chưa có đủ điều kiện đáp ứng nguyện vọng của ngươi, ta bây giờ rất nghèo.

Hoàng Nam chưa kịp nói xong câu này thì Thập Thất đã cắt đứt lời hắn nói rồi.

- thành giao, vương gia ngài nhớ nói lời giữ lời đấy.

Hoàng Nam định giải thích nhưng mà Thập Thất không cho hắn cơ hội, thỏa thuận xong liền chạy, Hoàng Nam nhìn theo cô buột miệng nói.

- không mời ta vào sao?

- vương gia, muộn rồi ngài về đi vẫn hơn.

Thập Thất nói xong thì ngừng một chút rồi nói tiếp.

- nam nữ thụ thụ bất thân, chúng ta đừng nên thân nhau quá kẻo ảnh hưởng đến danh tiếng của ta và ngài.

Hoàng Nam: "..."

Cô và hắn còn danh tiếng để mất sao?

Vì thế mặc kệ Thập Thất đồng ý hay không hắn đều quyết vào trong viện dùng bữa với cô một lần.

Là thuộc hạ của mình rồi thì phải quan tâm tới cô một chút mới được.

...

- vương phi, vương gia mời hai người dùng bữa.

Hôm nay có Hoàng Nam nên nhà bếp đặc biệt chuẩn bị thêm một đĩa dưa muối với bát canh trứng, nhìn có màu sắc hơn hẳn mọi khi.

Thập Thất cắn đầu đũa nhìn hắn.

- vương gia, đây chính là cải thiện bữa ăn của ngài đó hả?

Hoàng Nam từ tốn cắn một miếng bánh, lại hớp thêm một ngụm cháo rồi mới chậm rãi nói.

- ngươi cũng biết tình hình ở phủ ta rồi đấy, ta hiện giờ rất nghèo.

Thập Thất: "..."

- nhưng mà nếu ngươi không sợ mất danh tiếng thì có thể đến phòng ta dùng bữa, phòng ta phong phú hơn chỗ này một chút.

Hoàng Nam thấy vẻ mặt Thập Thất không đúng liền dịu giọng khuyên nhủ.

Thập Thất lập tức lấy lại tinh thần.

- chỗ ngài sẽ có thịt gà sao?

Hoàng Nam lắc lắc đầu, thấy cô xụ mặt xuống thì nói tiếp.

- chỗ ta không có thịt gà nhưng có thịt kho tàu...

- vương gia, ta chỉ cần ngài cho ta ăn một bữa thịt gà là được rồi, ta chỉ cần như vậy thôi.

Thập Thất thành khẩn nhìn hắn, Hoàng Nam trầm ngâm.

- vậy thì chỉ có thể đợi ta lên ngôi rồi mới có thể thực hiện mong muốn nhỏ nhoi của ngươi rồi.

Thập Thất: "..."

Đợi hắn lên ngôi thì mộ cô cũng xanh cỏ rồi.

- nhưng mà nếu như ngươi muốn đợi ta có thể...

- vương gia, nể tình sự thành tâm của ngài ta sẽ đến viện phủ của ngài dùng bữa trước vậy.

Thập Thất quyết định nhanh, kệ đi có thịt là được rồi, vẫn đỡ hơn mấy món này, Hoàng Nam nhìn cô nín cười gật gật đầu.

- vậy lát nữa ta sẽ cho người đến nhà bếp chuẩn bị cho nàng.