Xuyên Nhanh: Cuối Cùng Vẫn Yêu

Chương 59: Mạt thế đến rồi (23)



Hạ Phong Linh đang định đi lên tầng trên của căn biệt thự, nhưng chân cô vừa dẫm lên bậc thang đầu tiên liền ngừng lại, đèn pin đột nhiên soi thẳng vào bức tường bên cạnh.

Sợ hãi.

Nó không xuất phát từ nội tâm Hạ Phong Linh mà là theo bản năng của thân thể này.

Rốt cuộc bức tường này có gì đặc biệt lại khiến cô đã ở trong thân thể này lâu như vậy rồi nhưng vẫn không chịu nghe theo khống chế của cô mà run rẩy vậy?!?

Hạ Phong Linh đột nhiên ngồi xổm xuống hai tay ôm lấy đầu, khuôn mặt nhỏ nhăn lại vì đau đớn.

Mãi một lúc sau cô mới ngẩng đầu lên nhìn bức tường phía trước chằm chằm

Dựa vào những hình ảnh vụn vặt vừa lướt qua, Hạ Phong Linh lần mò ở chân cầu thang một lúc.

Trong ký ức trước đó của nguyên chủ vốn không có nơi này, nhưng ban nãy Hạ Phong Linh lại nhìn thấy hình ảnh nguyên chủ ngày bé từng sống ở đây, có một lần cô làm rơi đồ chơi vào khe hẹp giữa cầu thang và bức tường này, nhờ đó cô phát hiện ra một cánh cửa bí mật.

Khi đó nguyên chủ đã nghĩ đó là cánh cửa thần tiên nên hứng khởi đi vào đó, sau đó...

Không có sau đó nữa... Tất cả mọi hình ảnh đều dừng lại tại đó.

Hạ Phong Linh vốn không tò mò về mấy cái này lắm nhưng mà mục tiêu nhiệm vụ của cô đang ở đây, thêm nữa nơi này dù gì cũng là khởi nguồn của hắn đó, nhỡ đâu hắn nhớ lại ký ức đau thương nào đó rồi đột nhiên hắc hóa thì sao?

Điểm sinh mệnh hiện tại của cô còn không được 10, hắn mà hắc hóa hai ba lần nữa là cô toi luôn đấy.

Haiz, cuộc sống thật không dễ dàng gì mà.

Hạ Phong Linh lần mò một lúc thì tìm ra cơ quan, bức tường bên cạnh cô "cạch" một cái rồi dịch sang một bên để lộ ra một cái cầu thang kéo dài xuống dưới, Hạ Phong Linh vô cùng bình tĩnh đi xuống dưới.

Bên dưới tối om khiến Hạ Phong Linh cảm giác mình như đang đi xuống địa ngục vậy.

Cũng may còn đường không dài, Hạ Phong Linh rất nhanh đã nhìn thấy ánh sáng ở phía trước.

Hệ thống điện đã sớm bị phá hủy nên chỗ này chắc hẳn là dùng máy phát điện dự phòng.

Lúc nhìn rõ quang cảnh bên dưới tầng hầm, Hạ Phong Linh có hơi ngạc nhiên.

Thật không ngờ tới phía dưới căn biệt thự này lại là một phòng thí nghiệm khổng lồ như vậy, xem ra nơi này thật sự là khởi nguồn của Khởi Nguyên thật rồi.

Hạ Phong Linh nhìn mấy đống lọ chai ở trước mặt lại thấy đau đầu, vì thế cô lướt nhanh qua nó đi sâu vào bên trong.

Bên trong được chia ra làm hai phần với một con đường nhỏ ở giữa làm dải phân cách, đa số đều là phòng thủy tinh trong suốt có thể nhìn rõ tình huống bên trong căn phòng.

Có phòng trống rỗng, có phòng chưa một bộ xương người, có phòng chứa....xác sống.

Không sai, chính là xác sống, chỉ là xác sống này hơi đáng sợ một chút với cơ thể thối rữa và lớp da bên ngoài rách nát tới thảm thương, các cơ thịt trên người chỗ lồi chỗ lõm như bị cào đi vậy, hoàn toàn không nhìn ra đây từng là con người nếu không dựa vào hình dáng khung xương và hộp sọ.

Cái này...cũng quá kinh dị đi.

Hạ Phong Linh chỉ nhìn qua con xác sống đấy một lúc rồi thôi, khi cô đang định đi tiếp thì trước mặt Hạ Phong Linh đột nhiên xuất hiện một bé gái đang nhìn chăm chú vào trong căn phòng thủy tinh kia, mà người kia chính là nguyên chủ ngày bé.

Hạ Phong Linh cau mày thuận theo tầm mắt cô bé mà nhìn theo.

Trong phòng thủy tinh kia lúc này vẫn là con người, nó ngồi bó gối ở một góc mặt đối mặt với tường lưng quay về phía nguyên chủ. Nguyên chủ thấy vậy liền tò mò đi tới, áp hai tay lên tấm kính, khuôn mặt trắng trẻo bụ bẫm cũng thuận thế dí sát vào.

Cộp.

Trán cô bé chạm nhẹ vào mặt kính thủy tinh, va chạm không lớn nhưng trong không gian yên tĩnh như vậy tiếng "cộp" ấy vang lên rất rõ ràng, "con người" đang ngồi bó gối kia nghe thấy liền quay lại, ở góc độ của Hạ Phong Linh nhìn sang hoàn toàn không thấy rõ hình dáng của vật kia nên Hạ Phong Linh liền đi tới chỗ nguyên chủ đang đứng hai tay cũng áp lên mặt kính, trán chạm nhẹ vào mặt kính thủy tinh.

Đúng vậy, cô đang mô phỏng theo động tác của nguyên chủ, biết đâu lại từ trong đấy tìm ra được thân thế thật sự của mình thì sao?

Thế là hai bóng người một lớn một nhỏ cùng một tư thế cùng một động tác, ánh mắt cùng đồng thời nhìn vào sinh vật bên trong phòng thủy tinh, nếu khác chính là một đôi mắt thì tò mò, hiếu kỳ, một đôi mắt lại vô cùng bình tĩnh không một gợn sóng, dường như thứ cô nhìn thấy không phải là một thứ gì đó rất đáng sợ mà chỉ là một vật vô tri vô giác vậy.

Khi khuôn mặt của "con người" kia dần hiện ra, đôi mắt của cô bé kia cũng dần thay đổi, từ háo hức tò mò trở thành đờ đẫn hoảng sợ.

Khuôn mặt của "người kia" giống như bị cào rách vậy, từ những vết thương hở trên đó là rất nhiều con giòi bọ lúc nhúc ở trên, khi nhìn thấy cô bé kia, ánh mắt của nó từ ngờ vực trở thành thèm khát rồi lao tới đập liên tục vào bức tường thủy tinh.

Cô bé kia bị dọa đến kêu không ra tiếng vội vã lùi ra sau, nhưng mà xung quanh nó đều là những người như vậy, đều điên cuồng đập những bức tường thủy tinh kia, đều muốn xông ra ngoài thưởng thức món ăn ngon là nguyên chủ.

Rắc...rắc...

Tấm kính thủy tinh vì không chịu được sự đập phá của những "con người" kia mà dần dần xuất hiện vết nứt...

Mà nguyên chủ dường như đã bị dọa sợ, chỉ biết đứng im một chỗ ngây ngốc nhìn lũ quái vật kia.

Choang.

Bức tường thủy tinh cuối cùng vì không chịu nổi sự đập phá của chúng nó mà vỡ tan.

Cùng lúc đó Hạ Phong Linh dường như nghe thấy một giọng nói gọi tên mình trong tuyệt vọng.

- Phong Linh, chạy đi!!!!