Xuyên Nhanh Đại Lão Nàng Luôn Ngụy Trang

Chương 101



“Bùm, bùm…” Pháo hoa nở rực rỡ trên bầu trời hoàng cung, báo hiệu một năm mới đến.

Phù Gia nói với Dịch Yếm: “Chúc mừng năm mới.”

Dịch Yếm mở miệng: “Chúc mừng năm mới.”

Bên cạnh có người bầu bạn, khiến người khác mê mẩn biết bao, nhất là ngay lúc này.

Phù Gia nói: “Qua mấy ngày nữa, ta sẽ đem vài món đồ tới đây.”

Trong lòng Dịch Yếm đầy chờ mong, kế hoạch trên người nàng với sự nhiệt huyết trong cuộc sống, đã khiến lòng Dịch Yếm dấy lên niềm hy vọng.

Phù Gia nói: “Ta về đây, ngươi tắm rửa rồi đi ngủ đi.”

Dịch Yếm nhìn bóng lưng Phù Gia biến mất. Trong chăn vẫn còn đọng lại hơi ấm, mang theo một mùi hương. Dịch Yếm không kiềm được, nâng chăn lên, ngửi một cái.

Rất tươi mát, trong lành như cơ thể nàng.

Dịch Yếm: Là tự ngươi tới, là tự ngươi tới đó, đã tới rồi thì không thể đi, không thể đi.

Hắn quá cô đơn. Khi cô đơn có được một chút ấm áp, hắn phải bắt lấy.

Trời tuyết trong xanh, ánh nắng chiếu rọi khắp nơi, làm cho nơi mùa đông khói mù như Dịch Đình cũng sáng sủa hơn. Giọt nước tuyết rơi tí tách đọng lại dọc theo mái hiên.

Lý cô cô trốn nguyên cái mùa đông cuối cùng cũng chịu ra cửa. Mặc quần áo chỉnh tề, thậm chí còn trang điểm kỹ càng, bắt đầu phê bình và dạy bảo hạ nhân như thường lệ.

Ngày trước ai cũng nói Lý cô cô bệnh đến nỗi không thể rời giường, chưa chắc đã sống qua được mùa đông này, nhưng bây giờ Lý cô cô khỏe mạnh, thần sắc khá tốt, vì làm tổ trong phòng nên da dẻ cũng trắng lên.

Mấy ma ma quản sự kinh ngạc nhìn Lý cô cô, rồi lại nhìn Phù Gia bên cạnh Lý cô cô, hiển nhiên tiểu nha đầu này đã lọt vào mắt Lý cô cô, trở thành tâm phúc của bà ta.

Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, còn phải làm thuộc hạ của Lý cô cô nữa.

Có điều trong cung, chỉ cần không biết xấu hổ thì sao cũng được, kế tiếp nịnh nọt Lý cô cô thôi.

Thế nhưng bây giờ bên người Lý cô cô lòi thêm một con nha hoàn.

Mấy ma ma quản sự bắt đầu suy nghĩ trong lòng, trước đây có xúc phạm nha đầu này ở đâu không.

Sau khi Lý cô cô răn dạy xong, thấy ánh mắt đám cung nữ nhìn bà chỉ có quấn quýt chứ không có sợ hãi, khiến Lý cô cô hơi sững sờ.

“Được rồi, giải tán, tất cả đi làm việc.”

Sau đó, Lý cô cô dẫn Phù Gia đi dạo khắp nơi ở Dịch Đình, nói Phù Gia nghe vài chuyện. Dễ nhận thấy là bà ta muốn bồi dưỡng Phù Gia thành trợ thủ, khiến cho mấy ma ma quản sự tức đến nghiến răng.

Không ngờ trông nha đầu này thành thật vậy, còn có thủ đoạn như thế.

Dù trong lòng không phục cũng phải nghẹn xuống, cứu sống Lý cô cô, chắc chắn Lý cô cô sẽ nhìn nàng ta với ánh mắt khác.

Lưu ma ma rất hối hận, sớm biết thì bà đã không đưa người tới trước mặt Lý cô cô, nếu không thì Lý cô cô đã chết rồi. Bây giờ Lý cô cô không cho các bà một cái sắc mặt nào tốt cả.

Hối hận gì đâu!

Phù Gia nghe rất chăm chú, cứ đi khắp nơi với Lý cô cô như vậy còn nhẹ nhàng hơn việc giã gạo nhiều, còn có thể hiểu rõ Dịch Đình nữa.

Lý cô cô chỉ về hướng lãnh cung nói: “Ngươi đừng tới nơi đó.”

Phù Gia nhìn về phía Lý cô cô chỉ, cau mày, ấy chà, đó là nơi tiểu thái giám ở mà: “Tại sao?”

Khuôn mặt Lý cô cô lộ ra vẻ kiêng dè pha lẫn xúi quẩy: “Trong cung che giấu vài chuyện mà ngươi không biết, đó là nơi ở của đứa trẻ yêu quái.”

Phù Gia ngạc nhiên: “Con của yêu quái?”

Thế giới này còn có yêu quái sao?

Lý cô cô thấy vẻ mặt Phù Gia tò mò, đè xuống tâm tình sợ hãi, nói: “Mẫu thân của hắn là yêu quái.”

Thông qua những gì Lý cô cô nói, Phù Gia biết được đứa trẻ kia đúng thật là con vua, là con của Thần đế, là hoàng tử.

Mà mẫu thân của hắn là hồ ly.