Xuyên Nhanh: Hóa Giải Chấp Niệm Của Người

Chương 10: Tin vào Khoa học (10)



Tay cầm ô, cô đi bộ về nhà với một bụng đầy thắc mắc, về đến cổng chung cư, cô thấy chú Khải Văn đang đứng lo lắng trong mưa.

Thấy Khương Hủ cầm ô trở về an toàn, vẻ lo lắng trên mặt lập tức tan biến, ông ấy mỉm cười chào hỏi: "Hôm nay mưa to quá, con có bị làm ướt quần áo không?"

Khương Hủ trong mắt đầy ý cười, lắc đầu biểu thị không có.

Chú Khải Văn theo cô về nhà, hỏi nhỏ: "Hôm nay có bạn học nào chủ động kết bạn với con không?

Nụ cười trên mặt Khương Hủ cứng đờ, cô muốn thu hồi lại những gì mình đã nói với hai vị trưởng bối quan tâm đến cô lúc trước, ví như câu 'Có rất nhiều bạn học sẽ chủ động nói chuyện với cháu, cháu sẽ từ từ kết bạn..'

Cô nghi ngờ các bạn học lúc trước vốn không có ấn tượng tốt về cô chút nào lại đến để kết bạn với cô, mặc dù cô không biết lý do thực sự là gì, nhưng bản thân cô tự mình đa tình là chắc chắn..

Đối phó qua loa với chú Khải Văn, khi về đến nhà, Khương Hủ lập tức đổi chủ đề, nói về những bài học đã học được ngày hôm qua, chuyển hướng sự chú ý của ông ấy sang chuyện khác.

Trong bữa tối, viện sĩ Trương từ viện nghiên cứu khoa học trở về, ông như thường lệ hỏi bạn nhỏ ở trường có chuyện gì không, Khương Hủ nói mọi thứ đều ổn..

Khương Hủ luôn duy trì tư vấn bác sĩ tâm lý hàng tuần, mỗi khi gặp đều giao tiếp với bác sĩ tâm lý rất lâu, cô tích cực hợp tác và kể với bác sĩ về tất cả những thay đổi đã xảy ra ở cô, tất nhiên bao gồm cả việc cô dần nổi tiếng hơn ở trường - vì vậy, người hạnh phúc nhất là dì Phương, giờ này đang tràn đầy làm việc lẫn nấu ăn và dọn dẹp nhà cửa.

Khương Hủ:.

Khương Hủ có linh cảm không tốt.

Sáng sớm hôm sau, trước khi tiết học đầu tiên kết thúc, Khương Hủ vội vã ra phía sau thư viện tìm ma nhảy lầu.

" Anh biết chuyện xảy ra ở trường gần đây đúng không? "Khương Hủ nghiêng người, nhìn Trương Hàm đang nằm trên bồn hoa.

Trương Hàm cười ha hả ngay khi nhìn thấy cô:" Ấy, cuối cùng cô cũng nhận ra rồi, hahahaha, buồn cười quá. "

Khương Hủ nheo mắt lại:" Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Anh biết chuyện mà không nói cho tôi biết, còn đứng bên cạnh xem trò cười? "

Trương Hàm cười lăn lộn trên bồn hoa, lắc lắc cái đầu thối, chưa kể bản thân ghê tởm như thế nào, tiếng cười còn to như chuông đồng:" Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua tôi gặp phải chuyện buồn cười như vậy đấy, tôi chưa cười đủ nữa, hahahahaha.. "

Khương Hủ tức giận, nhìn Hứa Thịnh đi tới, cáo trạng:" Đàn anh, anh giúp em đánh anh ta đi! "

Hứa Thịnh bất lực bay tới rồi dừng lại chỗ Trương Hàm đang lăn lộn, Trương Hàm va vào cậu ta thì bị bật lại, anh ta ngừng cười 'Ối' một tiếng.

Hứa Thịnh nói:" Đừng gây chuyện nữa, tại sao những người đó lại trêu chọc Khương Hủ? "

Nhắc đến điều này anh ta lại bật cười, Trương Hàm ngồi dậy cầm đầu đặt trên tay, vừa nói vừa không ngừng cười" Họ.. Ha ha.. Bọn họ còn tưởng rằng Khương Hủ là hậu duệ của Huyền môn, hahahaha.. Đều gọi là đại sư Khương Hủ, hahaha, Khương đại sư! "

Khương Hủ sững sờ, sờ sờ lỗ tai, nghi ngờ mình nghe nhầm:" Anh vừa nói cái gì cơ? "

Trương Hàm lại cười, cười một lúc lâu rồi mới dừng lại rồi nói tiếp:" Gọi là đại sư, nói cô coi bói rất chính xác! "

Khương Hủ:.

Hỏi có nên đồng ý lời tỏ tình không, hỏi có nên trốn học không, rồi hỏi có thắng trận bóng rổ không.. Đây là bói toán sao?

Trương Hàm:" Cô nghĩ sao? Tại sao họ rất coi trọng ý kiến của cô, bởi vì cô dễ thương ấy hả? Hahahahahahahahahahahahahahah~ "

Khương Hủ:.

Linh cảm xấu ngày hôm qua thực sự đã trở thành sự thật.

Hóa ra cô nổi tiếng không phải vì cô đẹp, mà vì cô 'dự đoán như thần'.

Đột nhiên cảm thấy lòng tự trọng của mình đã bị tổn thương.

Khương Hủ nhìn bồn hoa, nếu không phải bảo vệ thực vật, cô thật sự muốn giơ chân đá Trương Hàm mấy cái, dù không đá được thì cô muốn đá, cái tên này, anh ta cũng không nói cho cô biết, cho dù biết chuyện gì đang xảy ra, anh ta cũng đứng một bên xem trò cười!

Hiện thực không thể đánh quỷ khiến mây đen trên đầu Khương Hủ càng thêm tối sầm lại, cô lẳng lặng xoay người đi về phòng học.

Ngay khi vừa bước vào lớp học, cô đã nhận được một cái nhìn ấm áp từ cả lớp, rất thân thiện, phảng phất một chút kinh ngạc và tôn sùng.

Sự kính sợ và sùng bái với Thần XX, cả người Khương Hủ đều cảm thấy không tốt.

Cô ngồi trở lại chỗ ngồi, hung tợn trừng mắt nhìn bạn cùng bàn, không cần nói cũng biết, chắc chắn là người bạn cùng bàn không não này đang truyền bá nó.

Bạn cùng bàn cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt, vốn định ngủ gục thì mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, khi thấy đó là đại sư, cậu lập tức tỉnh lại:" Có chuyện gì vậy? "

Khương Hủ:" Không có gì, tôi muốn hỏi cậu tên cuốn tiểu thuyết cậu đọc trong kỳ nghỉ hè là gì? "

Trần Khải Đông đột nhiên trở nên hăng hái:" Cô cũng muốn đọc sao? Cuốn tiểu thuyết này không phải rất thực tế sao? Mấy thứ trong đó chắc cũng có thật ha? Tôi chỉ nói, khi tôi đọc nó, tôi cảm thấy như thật vậy.. "

Khương Hủ mỉm cười:" Không, nói cho tôi biết trang web nào, tôi sẽ tố cáo vì cổ súy mê tín dị đoan, không kể đến việc trẻ em khuyết tật trí tuệ không thể phân biệt giữa thực tế và hư ảo, đầu độc tam quan của trẻ vị thành niên." "

Trần Khải Đông hoảng hốt:" Hả? "

Trần Khải Đông hoàn toàn không hiểu ý của đại sư, muốn hỏi lại, nhưng đúng lúc chuông vào lớp reo, Khương Hủ phớt lờ hắcậun, lại đắm chìm trong biển tri thức.

Trong lớp, trước giờ học, giáo viên chủ nhiệm đã thông báo thời gian thi giữa kỳ, lại lần nữa vào vai lão trung niên (trong tuồng cổ, thường để râu dài) nói một tràng, hy vọng mọi người sẽ nắm bắt cơ hội của năm thứ hai trung học và không hối hận cho đến năm thứ ba trung học.

Những người lắng nghe nó thì tiếp tục học tập chăm chỉ, còn những người không học tập chăm chỉ thì không thèm lắng nghe lọt chút nào.

Giáo viên chủ nhiệm lắc đầu bất lực và mở sách lên lớp.

Sau giờ học, Khương Hủ đứng dậy đi theo giáo viên chủ nhiệm ra khỏi phòng học.

" Khương Hủ, em muốn hỏi gì sao? "Giáo viên chủ nhiệm thấy Khương Hủ đi theo vào văn phòng, ngồi xuống rót một ly nước ẩm cho cô rồi hỏi.

Khương Húc gật đầu:" Thưa thầy, em muốn thi giữa kỳ năm ba trung học. "

" Choang "một tiếng, cốc nước trong tay giáo viên chủ nhiệm rơi xuống bàn, nước bắn tung tóe, lớp trưởng chuẩn bị đi vào cũng sững sờ tại chỗ.

Giáo viên chủ nhiệm vội vàng lấy khăn giấy lau bàn, hỏi lại:" Ý em là năm cuối cấp ba sao? "

Khương Hủ gật đầu:" Đúng vậy, em đã học xong năm hai trung học rồi. "

Cô đã tham gia các khóa học của học kỳ đầu tiên của năm hai hồi hè, nửa học kỳ sau khai giảng cô đã học xong nốt kỳ sau của năm hai. Cô cũng đã học được chút kiến thực của học kỳ tiếp theo (kỳ một năm ba), chủ yếu dựa vào sự giúp đỡ của viện sĩ Trương để nắm bắt những điểm quan trọng và học kiến thức sâu hơn, có nhiều câu hỏi tương đương trình độ đại học cô cũng đã được tiếp cận.

Cô không muốn tham gia kỳ thi một cách thực dụng như vậy, nhưng cô không còn nhiều thời gian, nếu không nhanh chóng ra mặt, chưa kịp chờ đến lúc nhận kết quả thi tuyển sinh cô đã bị tà tu bắt đi rồi.

Giáo viên chủ nhiệm yêu cầu lớp trưởng để lại bài tập rồi ra ngoài trước, rồi tự mình thuyết phục Khương Hủ một lúc lâu.

Đừng trách giáo viên chủ nhiệm, một học sinh không bao giờ nghe giảng trong năm nhất, chỉ tiến bộ một chút trong kỳ thi cuối kỳ vừa rồi, bây giờ mới bắt đầu một nửa học kỳ mới, cô lại nói muốn thi cùng với năm ba? Còn muôn tham gia thi tuyển sinh?

Khương Hủ nghe xong hết những lời khuyên bảo của giáo viên chủ nhiệm, cuối cùng nói:" Em có thể làm thử một bộ đề thi năm ba trung học, nếu trình độ của em có thể đáp ứng được yêu cầu của kỳ thi tuyển sinh đại học, thầy có thể giúp em liên lạc với trường không? "

Giáo viên chủ nhiệm bảo Khương Hủ quay về cẩn thận suy nghĩ lại.

Khương Hủ hiểu, sau khi ra khỏi văn phòng, cô bắt đầu nghĩ đến việc nhờ dì Phương đến liên hệ với trường để tăng sức thuyết phục.

Sau khi trở lại phòng học, Khương Hủ phát hiện ánh mắt mọi người càng thêm sáng rực, nhưng lại không dám nói gì vì giáo viên toán đang ở trong lớp.

Sau giờ học, Khương Hủ nhìn về phía bạn cùng bàn nhìn chằm chằm cô từ đầu tiết tới giờ.

Quả nhiên, bạn cùng bàn không kìm được, ngó mặt tò mò qua hỏi:" Khương Hủ, cô muốn nhảy lớp sao? Chẳng lẽ cô có thể tính được đề thi sao? "

Tay Khương Hủ ngứa ngáy, cô cầm sách bài tập lên tính đập cậu một cái:" Nếu tính được đề thi đại học, tôi còn phải cày đề ngày đêm à? "

Trần Khải Đông vội vàng đưa tay ra chặn lại, nửa tin nửa ngờ:" Vậy sao cô nhảy lớp được chứ? "

Khương Hủ gật đầu nhìn chồng sách giáo khoa bên phải bàn học đã cao quá nửa đầu:" Cậu nói thử xem? "

Thấy vậy, lớp trưởng đi tới, hỏi:" Khương Hủ, sao cậu lại muốn nhảy lớp vậy? Cậu đã thực sự hoàn thành xong chương trình học năm hai rồi à? "

Khương Hủ gật đầu, hạ mắt xuống:" Đó là lý do cá nhân của tôi, tôi phải tốt nghiệp và đi học đại học càng sớm càng tốt, nhưng tôi đã học được nửa năm, nghỉ hè hay cuối tuần cũng học. Tôi muốn nói rõ một chút, tôi không biết đoán mệnh, và tôi không phải là hậu duệ của Huyền môn. "

Rất nhiều người đã nghe được lời nói của Khương Hủ, nửa năm đã hoàn thành khóa học một năm, điều này là không thể nào!

Lớp trưởng muốn nói gì đó, nhưng chuông vào lớp reo.

Khương Hủ không kỳ vọng giải thích một lần thì đánh tan ấn tượng của mọi người về cô, nhưng cô cũng lười giải thích thêm lần nữa, năng lượng chính của cô vẫn dành cho việc tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học này. Đối với cô, đây quả thực không phải là chuyện dùng ít sức lực, huống chi còn muốn thuyết phục nhà trường.

Tất nhiên, cô sẽ không bao giờ dễ dàng trả lời những câu hỏi mà các bạn cùng lớp hỏi cô, sợ lại không thể làm rõ rằng cô thực sự không biết bói toán.

Tuy nhiên, thực tế sẽ không suôn sẻ như tưởng tượng, Khương Hủ có Hứa Thịnh và bà tám Trương Hàm đã thu được nhiều thông tin hơn các bạn cùng lớp, trong nhà có đủ loại quỷ sống chung, nghe rất nhiều câu chuyện chân thật trên đời, còn có sự giúp đỡ của viện sĩ Trương và chú Khải Văn, mặc dù mới được nửa năm, nhưng kiến thức và tầm nhìn của cô đã vô thức vượt qua các bạn cùng trang lứa.

Vì vậy, khi một số bạn học đang đứng ở ngã rẽ cuộc đời, họ thực sự coi cô như đối tượng xin giúp đỡ, Khương Hủ biết đối phương có nguy cơ đi lạc lối, không thể nhắm mắt làm ngơ, vì vậy cô phải nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

Thấy đối phương lấy lời nói của mình làm kim chỉ nam, vui vẻ rời đi, tâm trạng Khương Hủ bỗng trở nên phức tạp..

Cảm thấy bản thân không thể rửa sạch sắc thái bà đồng trên người mình trước khi tốt nghiệp.

Mệt tim ghê.

Rõ ràng là muốn thoát khỏi quỷ thần và trở thành một người kế thừa xã hội chủ nghĩa tích cực, nhưng kết quả là cô trở thành đại sư trong mắt các bạn cùng lớp.

Nhưng cũng có lợi, Khương Hủ cuối cùng cũng có bạn bè.

Bạn Học Tiểu Nhuế suýt bị đàn anh trăng hoa lừa gạt tình cảm cùng với bạn thân của cô ấy tới làm bạn với Khương Hủ, cả hai đều là những người có tính cách vui vẻ và nhiệt tình, đều nhắm mắt làm ngơ trước tính khí lạnh lùng và im lặng của Khương Hủ, mỗi khi tan học, Khương Hủ sẽ được mời đi uống trà sữa, đến thành phố trò chơi điện tử để chơi và đi mua sắm.

Đương nhiên, Khương Hủ sẽ không đi, cô không có nhiều thời gian, đồng thời, tâm lý còn sót lại của nguyên chủ vẫn chưa hồi phục đủ để chấp nhận những tương tác thân mật giữa người với người như vậy.

Nhưng hai người bọn họ không ngại, lần sau vẫn hăng hái mời Khương Hủ đi tiếp. Sau một thời gian, Khương Hủ cảm thấy trái tim mình dần dần quen với kiểu thân mật này, thậm chí còn bắt đầu khao khát và vui mừng, vì vậy một ngày thứ sáu sau khi tan học, cô hứa với Tiểu Nhuế cùng nhau đi uống trà sữa, cô mời họ.

Với những cô nàng giản dị và vô tư, một cốc trà sữa là một người bạn tốt.

Khương Hủ bị bọn họ kéo vào một vòng luẩn quẩn, thỉnh thoảng hai cô gái sẽ mời Khương Hủ một món tráng miệng do mẹ cô ấy làm, còn mua đồ ăn vặt mà bản thân cảm thấy ngon, nguyên chủ chưa bao giờ nhận những thứ này bao giờ, Khương Hủ nhận lấy những thứ này, hỏi dì Phương, hai vị trưởng lão và một đám ma khi về nhà, hôm nay cô nên trả lại món quà gì?

Sự mờ mịt mà cô thể hiện là một phản hồi cực kỳ tích cực cho những người xung quanh.

Dì Phương rất vui vẻ, thấy mẹ của người khác khéo léo như vậy, bà cũng bắt đầu nghĩ làm những món ăn vặt này, viện sĩ Trương và chú Khải Văn đề nghị cô nên tự tay làm quà, viết chữ, vẽ tranh hoặc làm đồ chơi thủ công.

Hai người Tiểu NHuế rất sững sờ khi nhận được khối lập phương ánh sáng do Khương Hủ gửi đến, thứ lỗi cho họ vì đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy thứ này, bọn họ cũng vui mừng như lần đầu tiên Khương Hủ nhìn thấy, sau đó họ càng kinh ngạc hơn khi nhận được hoa sen và lời chúc phúc do Khương Hủ viết.

Trên thực tế, chúng đều là những tác phẩm sơ cấp, không tốt, nhưng vì bạn bè tự làm chúng, hơn nữa cũng rất đẹp, vì vậy hai cô gái càng bất ngờ và ngưỡng mộ.

Kết quả là, tất cả mọi người trong lớp đều biết đại sư Khương Hủ lạnh lùng thực ra rất ấm áp, tính cách và ngoại hình của cô hoàn toàn tương phản và rất dễ thương.

Tiểu Nhuế và người bạn thân nhất của cô đã trở thành đối tượng được hâm mộ.

Các bạn cùng lớp nhìn ba người họ tặng quà cho nhau thì chỉ biết cắn tay áo ghen tị: Ôi ôi, tôi cũng muốn làm bạn với đại sư.

" Đừng gọi tớ là đại sư, tớ thật sự không biết bói toán. "Khương Hủ lại một lần nữa sửa lại cách gọi của Tiêu Nhuế.

Tiểu Nhuế cầm bánh ngọt do 'mẹ Khương Hủ' làm, nhưng vẫn chân thành gật đầu:" Được rồi, được rồi, tớ biết rồi."

Khương Hủ vẻ mặt bất đắc dĩ.