Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 101: Đêm nào boss mất trí nhớ cũng muốn hôn hôn (51)



Mẹ Đường cúi đầu, la lối khóc lóc lăn lộn dưới đất.

"Đúng là không còn cách nào để sống tiếp mà."

"Mẹ..."

Ngay lúc này, Đường Dao cũng khóc lóc chạy tới.

Đi sau cô ta còn có Cố Trạch Khải.

Cố Trạch Khải nhìn mẹ Đường nằm trên đất không còn hình tượng gì, cùng với cha Đường dửng dưng đứng một bên, trong lòng hơi mù mịt.

Tại sao mọi thứ đều khác trước.

Cha mẹ Đường khác, Đường Dao hình như cũng khác.

"Dao Dao, một nhà ba người chúng ta sắp bị ép chết rồi."

Mẹ Đường kéo Đường Dao khóc lóc ầm ĩ.

Trong lòng Đường Dao cũng không dễ chịu, cô ta vốn trèo lên chức tổng giám đốc, còn đang bày ra một trận lớn.

Hôm nay bỗng nhiên có một đoàn đội đến công ty, nói là nhận được sự ủy thác của Đường Tuế, qua tiếp quản công ty.

Những người đang có chức vụ phải trải qua một cuộc thi, người nào không đạt tiêu chuẩn đều bị giáng chức, kể cả cô ta.

"Tuế Tuế, em nhất định phải tuyệt tình như vậy sao?"

Đường Dao vừa ôm mẹ Đường, vừa ngẩng đầu, khóc lóc thê thảm.

"Dù cha mẹ chị có chỗ không phải, nhưng cũng đã cố gắng hết sức để nuôi em lớn."

"Hơn nữa, chị đâu có làm gì sai, sao em lại xóa tên chị ra khỏi công ty chứ."

Đường Dao cười chua xót, ánh mắt đầy sự không cam lòng.

"Dao Dao, em bị sa thải?"

Đúng lúc này Cố Trạch Khải kinh ngạc thốt lên, nhanh chóng chạy tới trước mặt Đường Dao, vịn lấy bả vai đang run rẩy của cô ta.

"Dạ."

Đường Dao giống như tìm được người đang tin cậy, vậy là cô ta khóc lóc ngã vào lồng ngực Cố Trạch Khải.

Cố Trạch Khải nhíu chặt mày, thật ra anh ta cũng biết sơ sơ về tình hình hiện tại, tất cả nhà họ Đường đều là của Đường Tuế, cả nhà Đường Dao bọn họ đều là tu hú chiếm tổ.

Chỉ là lúc trước anh ta không quá quan tâm, chủ yếu là cảm thấy Đường Tuế rất ngu xuẩn, người như vậy, có thể quản lí tốt công ty sao?

Cuối cùng công ty chắc chắn vẫn thuộc về Đường Dao.

Quá lắm thì chia đôi ra mà thôi.

Ai ngờ, thủ đoạn Đường Tuế lại tàn độc như vậy, xem ra anh ta đã đánh giá thấp cô rồi.

Cố Kim Triều nhìn đám người bọn họ, đứng trong nhà anh mà lại bất kính với vợ anh như thế, vậy là cả người anh lập tức bao trùm trong giá rét, đang định bùng phát thì bị Đường Tuế kéo khuỷu tay.

"Để em."

Đường Tuế chớp mắt.

Giết gà cần gì dao mổ trâu.


"Những gì cần nói hôm qua tôi cũng đã nói rõ ràng rồi, nhiều năm nay, mấy người nhìn có vẻ đối xử với tôi rất tốt, nhưng danh tiếng của tôi bên ngoài không tốt chút nào, ha ha, người ngoài đều tưởng tôi mới là kẻ ăn nhờ ở đậu ấy chứ."

"Nhiều năm như vậy, mấy người mặt trong mặt ngoài đều có lợi, hơn nữa, chuyện này vẫn là do mấy người gây ra."

Đường Tuế lạnh lùng nhìn bọn họ, khẽ nhếch miệng.

"Cũng đừng khóc than trước mặt tôi, mười mấy năm qua, mấy người ăn sung mặc sướng, dùng nhiều tiền của tôi như vậy là đã tận tình tận nghĩa rồi."

Nói xong, Đường Tuế hất mặt, lùi về sau mấy bước.

“Tiễn khách.”

Vẫn là gương mặt mềm mại búng ra sữa, nhưng lúc này lại mang theo sự ghê tởm.

Cha mẹ Đường nhìn nhau, đặc biệt là khi nhìn thấy khí lạnh phóng ra từ người Cố Kim Triều, bọn họ lại càng run sợ hơn, không dám hé răng.

Đường Dao cúi đầu, đôi mắt xinh đẹp bừng lên ngọn lửa hừng hực.

"Tôi thì sao? Không phải cô cũng chèn ép tôi khắp nơi à?"