Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 106: Đêm nào boss mất trí nhớ cũng muốn hôn hôn (56)



Đường Tuế nhìn đống hỗn độn bên trong khay nướng, nếu đưa cái này cho Cố Kim Triều, chỉ sợ anh cũng sẽ không ăn.


Rượu vào người gan.

Nếu như không hoàn thành nhiệm vụ, sẽ bị điện giật.

Cô cẩn thận chọn hai cái trên khay nướng, đặt vào trong đĩa rồi bưng lên lầu, đi đến phòng làm việc tìm Cố Kim Triều.

Đứng trước cửa phòng làm việc, Đường Tuế hít sâu một hơi, gõ cửa.

Đợi một hồi lâu mà bên trong vẫn không có phản ứng gì.

Đường Tuế cắn môi, trực tiếp đẩy cửa đi vào, trong phòng làm việc cũng không có ai.

Đường Tuế bưng khay, cau mày.

“Người đi đâu rồi.”

Đường Tuế cất bước đi vào trong.

Vừa đặt khay lên bàn trà, Cố Kim Triều liền bước vào từ phía sau.


Thì lại thấy, Cố Kim Triều hừ lạnh một tiếng.

“Sao nào? Em lại muốn giúp nam thần của mình làm chuyện gì?”

“Không phải.”

Đường Tuế nhận ra rằng Cố Kim Triều đã xem được tin nhắn đêm đó.

Cô vừa định giải thích, nhưng Cố Kim Triều đã nổi giận đùng đùng đi đến.

“Em muốn làm gì?”

Anh nhìn cô từ trên cao xuống, lạnh lùng dò hỏi.

“Em không muốn làm gì cả.”

“Chỉ muốn đưa cho anh chút bánh ngọt thôi.”

Đường Tuế lắc đầu, chỉ tay vào cái khay bên cạnh.

Nhưng Cố Kim Triều không thèm liếc mắt.

Ánh mắt u ám của anh vẫn luôn dừng trên người Đường Tuế, không còn là mùi sữa lúc trước, lúc này trên người cô mang theo vị rượu mê người.

Có lẽ là mới ngủ dậy chưa chải tóc nên mái tóc suôn dài của cô hơi rối ren, thế nhưng lại đáng yêu bất ngờ.

Cô mang đôi dép lê nhung hở ngón, đầu ngón chân tròn trịa, trắng nõn đều lộ ra ngoài.

Đường Tuế phát hiện ánh mắt Cố Kim Triều dần thâm trầm đi, bị dọa đến nhanh chóng rụt đầu ngón chân lại.

Trong phòng làm việc chỉ bật một ngọn đèn, ánh sáng nửa tỏ nửa mờ.

Đường Tuế cảm giác được hơi thở lạnh lẽo tỏa ra từ người Cố Kim Triều, chân cô hơi lảo đảo, cả người ngã xuống ghế sô pha.

Trước khi cô nhận ra, cả người Cố Kim Triều đã đè xuống.

Hai tay Đường Tuế chống trước ngực của anh, bộ phận dưới dưới lòng bàn tay cô nóng rực đến đáng sợ.

“Anh muốn làm gì?”

Cô có thể cảm nhận được lệ khí trên người Cố Kim Triều.

“Anh có thể ăn bánh ngọt trước được không?”

Đường Tuế cắn môi, cẩn thận nói.

Nói xong, Đường Tuế duỗi tay sang bên cạnh, cầm một vật đen thui thùi lùi lên, đưa đến bên cạnh môi anh.

Cố Kim Triều cau mày, ánh mắt lộ ra vẻ ghét bỏ.

Nhưng anh vẫn thoáng nhìn qua, khi thấy được những bọng máu trên ngón tay trắng nõn của cô, anh lập tức đứng dậy nắm chặt tay cô.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Giọng anh càng thấp đi.

“Không có việc gì.”

Đường Tuế chẳng cảm thấy hề gì, cô nhanh chóng đưa bánh ngọt đến bên môi anh.

“Anh nếm thử một miếng trước đi, ngon lắm đó.”

Cố Kim Triều khẽ nghiến răng: “Đồ ngốc.”

Nhưng anh vẫn há mồm, ăn một miếng.

Bánh tart chocolate nhân rượu này, về cơ bản thì đều là vị đắng của chocolate và vị nồng của rượu rum.

Có chút khó ăn.

Đường Tuế thấy anh ăn rồi thì thở dài một hơi.

Cơ thể cũng không còn căng thẳng như trước nữa.

Thế nhưng ánh mắt Cố Kim Triều vẫn luôn dừng lại trên ngón tay nổi bọng nước của cô.

Làn da của cô mềm mại, trắng sáng, nên bọng nước này rất thu hút sự chú ý của người khác..

“Có đau không?”

Cố Kim Triều nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, giọng nói đầy đau lòng.