Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 109: Tiểu kiều thê của bạo quân điên rồ (2)



Người nam nhân đã mở mắt, nếu như khi nhắm mắt có vài phần ốm yếu, thì sau khi mở mắt chỉ còn sự tàn nhẫn và âm u lạnh lẽo.

Bị hắn nhìn một lần thôi, toàn thân cũng có thể đông cứng lại.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Đế Huyền 80, cố lên cố lên!

Đường Tuế không dám nhìn hắn, thu hồi tầm mắt đi.

Bàn tay nhỏ bé trắng trẻo nắm lấy váy mình, nội tâm cực kì căng thẳng.

Luân Hồi Kính: Bón thuốc cho Đế Huyền.

Tim Đường Tuế lộp bộp một cái, vốn định âm thầm rút lui, ai ngờ lại phải lại gần.

Đường Tuế ra lệnh cho nô tỳ đổi thuốc, đôi tay mềm mại bưng chiếc bát nhỏ đi đến bên giường.

Đôi mắt đen nhánh của người nam nhân trên long sàng nhìn về phía nàng, sát khí trên người hắn vẫn chưa tiêu tán đi chút nào, nhưng bởi vì quanh năm bệnh nặng trên giường nên tinh thần sa sút, dễ tức giận, toàn thân bao phủ một cỗ lệ khí làm người khác phát run.

Đây là lần đầu tiên Đường Tuế gặp một người đáng sợ như vậy, tay nàng không ngừng run rẩy làm bát thuốc trên tay bị đổ một nửa xuống giường.

Đệm giường vàng óc đều bị bẩn đi.

"Hoàng, hoàng thượng, uống thuốc."

Đường Tuế nhẹ nhàng đưa bát thuốc trong tay tới, lông mi dài khẽ run lên, không dám nhìn nam nhân trước mặt.

Đế Huyền lạnh lùng nhìn nàng một cái, thấy nàng rõ ràng sợ mình, nhưng vẫn dám tới chỗ mình thì không kìm được cười lạnh.

Hắn muốn lão già Đường Duy An đưa thứ nữ đến, vậy mà lão ta lại đưa đến một thứ không ra gì.


"Cút!"

Đế Huyền lạnh lùng nói, rồi nhắm mắt lại.

Đường Tuế gặp phải đinh cứng, không khỏi nghiến răng, tiếp tục nhắm mắt lại, đưa bát về phía trước.

"Hoàng thượng nên uống chút thuốc đi, tốt cho thân thể."

Giọng Đường Tuế run lên, nửa bát thuốc trong tay chỉ còn một chút.

"Ngươi tích cực muốn trẫm uống thuốc như vậy, là có độc trong đó chăng?"

Đế Huyền liếc nàng một cái, môi mỏng mím thành một đường.

"Không có, không phải vậy."

Đường Tuế hoảng sợ lắc đầu, cái bát bị tẩm độc vừa nãy đã bị hất tung rồi.

"Vậy ngươi uống cho trẫm xem."

Nghe giọng điệu này của Đế Huyền, hiển nhiên là không tin.

Đường Tuế sững sờ, nàng chưa từng thấy sẽ có người ép người khác uống thuốc.

"Uống đi?"

Đế Huyền lại thúc giục.

Đối diện với đôi mắt âm u rét lạnh lùng của hắn, tim Đường Tuế lỡ mất một nhịp.

Xem ra hắn rất khó dây vào.

Cứ như thể cô không uống thì hắn cũng sẽ không uống vậy.

Đường Tuế đưa bát thuốc lên môi, liền ngửi thấy một mùi thuốc nồng nặc.

Cô cau mày, thậm chí có chút buồn nôn.

Đây là một chứng tâm lý.

Cố kìm nén cơn buồn nôn xuống, Đường Tuế ép bản thân uống một ngụm thuốc.

Uống xong một ngụm này chỉ cảm thấy miệng đắng xè, nước mắt cũng trực trào.

Aizz, tha thứ cho hắn vậy, ngày nào cũng phải uống loại thuốc khó uống thế này, cũng rất đáng thương.

Đường Tuế bình tĩnh lại, rồi bưng bát thuốc trong tay đến trước mặt Đế Huyền.

"Hoàng thượng, đến lượt người uống rồi."

Lần này, giọng nói không còn run như trước nữa.

Đế Huyền thích thú nhìn nàng, nhưng chợt nghĩ đến nàng chẳng qua cũng là tai mắt do Đường Duy An phái đến mà thôi.

Hắn không kìm được lửa giận.

"Cút."


"Không biết tự lượng sức mình."

Đế Huyền nói xong, lại nhắm mắt lại.

Đường Tuế hơi ba chấm nhìn cái bát nhỏ trong tay, có chút luống cuống.