Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 147: Tiểu kiều thê của bạo quân điên rồ (40)



"Nếu không, hoàng thượng mà trách tội xuống, ai cũng không đỡ được."

Đường Mặc Nhi nói xong, liền nhìn thẳng về trước, lại thấy Đế Huyền đứng trước mặt còn Đường Tuế thì yểu điệu rúc vào người hắn.

Về phần Tô Tấn An, hiện đang bị người ta buộc chặt trên ghế, phạt trượng.

"A... a..."

Tô Tấn An kêu thảm thiết, hắn vốn là người đọc sách, cơ thể yếu ớt.

Mới bị đánh một trượng đã đau không chịu nổi.

Huống chi, vừa nãy đã bị Đường Tuế đánh một lần rồi.

Hiện tại, quả thật đau càng thêm đau.

"Mặc Nhi, cứu ta, mau cứu ta."

Tô Tấn An ngước khuôn mặt đau đến biến dạng lên, răng nanh cũng gãy mất mấy chiếc, nói chuyện thều thào, có điều mọi người vẫn nghe rõ hắn nói gì.

"Đường Mặc Nhi, người này có quan hệ gì với ngươi?"

Ánh mắt sắc bén của Đế Huyền nhìn chằm chằm vào Đường Mặc Nhi.

Đây là lần đầu tiên Đường Mặc Nhi nhìn thấy Đế Huyền, từ trước tới nay nàng ta chưa từng gặp qua người đàn ông nào cao lớn dũng mãnh đến vậy.

Sợ tới mức hai chân mềm nhũn, vội vàng quỳ trên mặt đất.

Trên trán đổ mồ hôi lạnh, trong lòng lại càng bất an.


Nàng ta đã đọc quyển sách này rồi, rõ ràng không bao lâu nữa Đế Huyền sẽ chết.

Triệu Vương đăng cơ thành Tân hoàng.

Cho nên, lúc mới xuyên qua, vì không muốn làm vật hi sinh nên mới khuyên bảo phụ thân đầu quân cho Triệu Vương, đồng thời nỗ lực bày mưu tính kế để Đế Huyền mất đi quyền lực.

Nhưng mà... Hiện tại Đế Huyền này, sao lại không có một chút dáng vẻ bệnh tật nào?

Trái lại, lại có dáng vẻ của nam chính.

"Không, không có, thần nữ không có!"

"Người này, chỉ là tiên sinh dạy học cho các cô nương trong phủ, lúc trước khi còn ở nhà, hắn rất thân thiết với nương nương, về phần tại sao hắn lại ở chỗ này, thần nữ cũng không rõ được."

"Mong hoàng thượng minh xét."

Đường Mặc Nhi nói xong, lập tức cúi đầu.

Hàm răng tuyết trắng ra sức cắn chặt môi dưới.

Nàng ta chưa từng nghĩ tới cục diện sẽ thành thế này.

Tên phế vật Tô Tấn An này, không hãm hại được Đường Tuế thì thôi đi, lại còn muốn khai nàng ta ra.

May mắn thay, lúc trước đã cho hắn uống thuốc độc.

Vốn là muốn để Đường Tuế ngậm bồ hòn, có oan mà không cãi được.

Nhưng hiện tại, cũng coi như tự vệ.

"Mặc Nhi... A..."

Tô Tấn An thấy Đường Mặc Nhi vội vàng phủi sạch quan hệ, không giống như những gì nàng ta nói với hắn ta lúc còn ở nhà.

Hắn ta vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, định mở miệng nói chuyện thì cảm thấy cổ họng trào lên một thứ gì tanh ngọt, trong đầu mơ hồ hiểu ra.

"Ọe..."

Hắn nôn ra một ngụm máu đen, cả người lập tức bất tỉnh.

Phùng Đức Trung chạy đến quan sát, sờ lên mạch đập của Tô Tấn An, lúc này mới nghiêm mặt nhìn về phía Đế Huyền.


Nghe thấy lời này, lòng Đường Mặc Nhi dần bình tĩnh lại.

"Hừ."

Đế Huyền hừ lạnh một tiếng, hắn liếc mắt nhìn Đường Mặc Nhi một cái, nhếch môi cười lạnh.

"Độc phát mà chết, đúng là trùng hợp."

Đám quý nữ phu nhân xung quanh dồn dập chỉ trỏ.

"Cái chết của người này thật là kì lạ."

"Vô duyên vô cớ, tiên sinh dạy học của Đường gia, sao lại có thể tiến vào phủ công chúa được?"

"Còn ở chỗ này phát độc mà chết."

Đường Mặc Nhi quỳ trên mặt đất, thân thể cứng đờ như rơi vào hồ băng.

Người xung quanh đều lục tục rời đi, vốn có vài người còn muốn đỡ Đường Mặc Nhi lên nhưng đều bị cản lại.