Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 157: Tiểu kiều thê của bạo quân điên rồ (50)



Nghe tiếng cười của nàng, Đế Huyền thấy hơi chán nản.




"Đã đến lúc này rồi mà nàng còn cười?"

Nhưng mà, như vậy cũng có nghĩa là không có vấn đề gì.

"Nhanh lên!"

Đế Huyền quát to lên một tiếng.

“Rõ."

Đi đường càng nhanh càng tốt.

Rất nhanh đã vào kinh thành, về tới hoàng cung.

"Ngự y."

Đế Huyền vội vã ôm Đường Tuế vào trong điện, toàn bộ người trong Thái Y Viện đều được gọi tới.

Tất cả ngự y vội vàng chạy tới, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì.

Viện sử Thái Y Viện trực tiếp bị Đế Huyền gọi đến trước mặt Đường Tuế, xem bệnh cho nàng.

Viện sử thấp thỏm trong lòng, nhìn bộ dạng này của Hoàng Thượng, có khi nào nương nương đang hấp hối chăng?

Hôm nay, trong cung xảy ra chuyện lớn, Triệu Vương muốn ép vua thoái vị.

May là Hoàng Thượng đã chuẩn bị sẵn, nếu không sao có thể đơn giản như thế.

Chỉ là...

Nếu ông ta không chữa trị được cho nương nương, chẳng phải là sẽ rơi đầu?

Càng nghĩ, bước chân của viện sử càng trở nên trầm trọng.

Đến gần Đường Tuế, viện sử dùng tâm trạng nặng nề, nhẹ giọng nói: "Mời nương nương cho lão thần xem miệng vết thương."

Đường Tuế đáp một tiếng, đưa cánh tay phải sắp lành của mình ra.

Viện sử vừa nhìn thấy... Chỉ thế này?

Đế Huyền thấy vẻ mặt này của viện sử, nhất thời sốt sắng.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

"Chẳng lẽ là chuyển biến xấu?"

Trái tim Đế Huyền thắt lại.

"Không phải... Hoàng thượng, miệng vết thương của nương nương, nếu trở về muộn một chút nữa, e là đã khép lại."

"Làm càn, chủy thủ làm Tuế Tuế thương, bên trong có kịch độc."

Đế Huyền giận dữ, đúng là nói hươu nói vượn mà.

Viện sử bị dọa sợ, nhanh chóng cúi đầu nhận sai.

Rồi cẩn thận kiểm tra lại cho Đường Tuế một lần nữa, trong cơ thể Đường Tuế không có bất cứ độc tố nào, hơn nữa thân thể nàng cũng rất khỏe mạnh.

Viện sử vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Đế Huyền như hổ rình mồi.

Ông ta mím môi, nhanh chóng gọi người đến lục tục kiểm tra cho Đường Tuế theo lệ thường.

Bất kể là thái y cũ hay thái y mới đều xem qua cho Đường Tuế.

Mọi người thoáng liếc nhau, nhất trí quỳ xuống trước mặt Đế Huyền.

Bọn họ không quỳ còn được, bọn họ vừa quỳ xuống, máu Đế Huyền lập tức chảy ngược.


"Tuế Tuế..."

Đế Huyền nắm chặt tay Đường Tuế.

"Nàng đừng lo, mấy tên lang băm này không chữa được, ta sẽ tìm danh y trong khắp thiên hạ, nhất định sẽ chữa khỏi cho nàng, nàng không cần sợ."

Trong lòng Đường Tuế có hơi cảm động, nhưng lại cảm thấy Đế Huyền hơi bị ngốc.

Nàng nhìn cánh tay nắm tay mình đang run nhè nhẹ.

Hừ, nàng đâu có sợ hãi chút nào! Người sợ rõ ràng là Đế Huyền đấy chứ.

"Tuế Tuế, nàng không phải lo."

"Hoàng Thượng, nương nương không bị sao cả!"

Viện sử căng da đầu nhưng vẫn nói ra tình hình thực tế.

"Không sao cả?"

Đế Huyền nheo mắt lại.

"Không sao thì các ngươi quỳ xuống làm gì?"

Giọng hắn chợt trầm xuống.

Viện sử khóc không ra nước mắt, bọn họ cũng đâu có muốn quỳ xuống! Chẳng qua là uy nghiêm trên người Đế Huyền thật sự quá đáng sợ.

Bọn họ không dám mà!

Bọn họ sợ lắm chứ!

"Đúng vậy, thưa Hoàng thượng, cơ thể nương nương không những không có vấn đề gì, mà còn vô cùng khỏe mạnh."

Đám thái y còn lại cũng bắt đầu thấp thỏm mở miệng.

Mặc dù vẻ mặt Hoàng Thượng bây giờ vẫn còn hơi đáng sợ.

Nhưng có quý phi nương nương ở đây, chắc là bọn họ sẽ không sao đâu!