Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 161: Tiểu kiều thê của bạo quân điên rồ (54)



"Đi."

Đế Huyền kéo bàn tay nhỏ bé của nàng, giúp nàng xỏ giày, rồi cùng nhau ngồi lên xe ngựa.

Xe ngựa chạy một hồi lâu, Đường Tuế đẩy cánh cửa sổ ra, nhìn ra bên ngoài.

"Nơi này..."

"Là nơi lần trước chàng dẫn ta đến hả?"

Mấy tháng trước chuẩn bị đi ăn, nhưng lại vì chuyện Triệu Vương bức vua thoái vị, nên phải trở về.

Không ăn được.

"Đúng vậy."

Đế Huyền trả lời, tay vuốt tóc của nàng.

"Tốt quá."

Đường Tuế cười tủm tỉm, gật đầu.

Nhưng tâm trạng hưng phấn rất nhanh đã trầm xuống.

Đế Huyền ở bên cạnh xem tấu chương, Đường Tuế dựa vào bờ vai hắn, cầm cuốn thoại bản vừa nãy tiếp tục đọc.

Nàng hiện tại không phải chỉ biết mỗi ăn uống thôi nhé?

Thỉnh thoảng cũng sẽ đọc sách đó.

Ước chừng một canh giờ trôi qua mới đến nơi, Đường Tuế nghe thấy bên ngoài truyền đến một trận rộn ràng nhốn nháo.

Nàng nhìn ra ngoài qua cửa sổ.


Nàng không nhịn được mà thốt lên.

Khói lửa nhân gian rất hợp lòng người.

Đặc biệt là dãy hàng rong bên ngoài, đâu đâu cũng vang lên tiếng rao hàng.

Người tới người đi, trên mặt ai cũng là ý cười trong vắt.

Đường Tuế nhìn xung quanh, thấy được không ít đồ ăn ngon.

"Đế Huyền, tới rồi, chúng ta xuống xe đi!"

Đường Tuế tiến đến trước mặt Đế Huyền, nhỏ giọng nói.

Đế Huyền khẽ gật đầu, nắm tay Đường Tuế rồi cùng xuống xe đi dạo.

Đường Tuế nhìn hai bên đường phố, đồ ăn rực rỡ muôn màu, um tùm quán hàng rong.

Nàng liếm môi, nhìn bên phải trước.

"Chúng ta bắt đầu ăn từ bên kia đi!"

Đường Tuế kéo Đế Huyền đi đến đó.

Đi đến con đường kia, Đường Tuế ăn khá nhiều.

Ruột non chiên, bánh táo, canh bột gạo, bánh trùng dương, hạnh nhân phật thủ, váng sữa hương táo, hoành thánh đinh hương, bánh quy sữa chiên, ngó sen...

Cuối cùng, bụng của Đường Tuế phình lên, nhưng nàng vẫn muốn ăn.

"Không được."

Đế Huyền lên tiếng ngăn lại, không cho Đường Tuế tiếp tục ăn nữa.

Đường Tuế phồng má, có chút không vui.

Thế nhưng, giây tiếp theo liền cảm thấy bụng dưới trướng đau.

Nàng nhíu mày, ôm lấy bụng mình: "Đau ~"

"Vương thái y."

Đế Huyền hô về sau một tiếng, Vương thái y mặc y phục thường dân lập tức đi đến, bắt mạch cho Đường Tuế.

Đôi lông mày xinh đẹp của Đường Tuế nhăn lại, thấp giọng hỏi Đế Huyền: "Sao chàng lại mang theo cả thái y?"

"Chính là vì loại tình huống này đấy."

Đế Huyền nói xong, lại nghiêm mặt nhìn về phía Vương thái y.

"Sao rồi?"

Vương thái y suy nghĩ một hồi lâu, mới chắp tay với Đế Huyền.

"Hoàng thượng, nương nương đang mang thai."


Đế Huyền vừa nghe liền mừng rỡ.

Rồi như nghĩ ra gì đó, nhanh chóng hỏi lại: "Vừa rồi nàng ăn nhiều thứ lộn xộn như vậy, có ảnh hưởng gì đến thân thể không?”

Vương thái y lắc đầu.

"Nương nương ngày thường đều ăn nhiều, mấy thứ đồ này cũng không có hại gì đối với phụ nữ mang thai, vậy nên nương nương cũng không có gì đáng ngại."

Nhìn bộ dáng khẩn trương của Đế Huyền, Vương thái y giải thích vô cùng nghiêm túc.

"Tốt."

Đế Huyền đáp lại rồi xoay người nắm lấy tay Đường Tuế.

"Tuế Tuế, chúng ta hồi cung nhé?"

Thật ra Đường Tuế cũng hơi mệt, nên gật đầu.

"Ừm."

Đế Huyền nắm lấy tay nàng, chậm rãi bước về trước.

Khi phía trước có người là hắn chắn trước mặt nàng này, tránh để có người va vào nàng.

Một lúc sau... đã về cung.