Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 189: Tiểu đà tinh của ảnh đế đỉnh lưu (27)



Ừm, Lục Cảnh Ngôn thật tốt.

Đường Tuế xé giấy gói kẹo ra, ném nửa viên kẹo vào miệng.

Vị sữa ngọt ngào thơm ngon.

Đường Tuế thỏa mãn híp mắt lại.

Lục Cảnh Ngôn khó hiểu nhìn cô.


Vui vẻ đến vậy sao?

Theo bản năng, Lục Cảnh Ngôn cũng xé giấy gói kẹo ra, nhét nửa viên kẹo kia vào miệng.

Vị sữa ngọt ngào giống y như cô vậy.

"Ngon không?"

Đường Tuế hỏi, đây là loại kẹo cô thích nhất đó.

"Ngon lắm, anh rất thích."

Lục Cảnh Ngôn gật đầu, nhìn thoáng qua giấy gói kẹo, nhớ kĩ.

"Về sau lúc anh sợ sấm sét, hãy ăn một viên kẹo vào sẽ tốt hơn đó."

Đường Tuế nhắm mắt lại, giọng nói nhỏ dần đi.

"Trong miệng em vẫn còn kẹo, không thể ngủ được."

Lục Cảnh Ngôn nhíu mày, đứng lên vươn tay bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tuế.

Khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, bị bóp thành cái bánh bao.

Miệng Đường Tuế cũng bị bóp thành hình chữ O, cô vốn hơi buồn ngủ nên đôi mắt nhanh chóng phiếm hồng, nhìn Lục Cảnh Ngôn.

"Hết rồi nè, em ăn hết rồi."

Đường Tuế vô cùng tủi thân, dùng ánh mắt lên án nhìn Lục Cảnh Ngôn.

Lục Cảnh Ngôn: "..."

“Vậy đi đánh răng đi!"

Lục Cảnh Ngôn hơi mất tự nhiên lắm, kéo Đường Tuế xuống giường.

"Vậy em về đây."

Cả người Đường Tuế mềm nhũn, cô buồn ngủ lắm rồi.

Nói rồi lập tức đi về phòng mình.

Lục Cảnh Ngôn nhìn cánh cửa phòng khép lại, khóe miệng hơi cong lên.

Anh đóng cửa phòng mình, đánh răng xong rồi lại nằm lên giường.

Tiếng sấm ngoài cửa sổ vẫn chưa biến mất, mà càng lúc càng lớn hơn.

Nhưng mà... Trái tim Lục Cảnh Ngôn đã bình thản đi.

Ánh mắt trong veo của anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nội tâm vô cùng bình thản.

Anh nhắm mắt lại, trong đầu cũng không còn hồi ức máu me kia nữa.

Giờ đây, anh đã được hương sữa ngọt ngào bao bọc.

Cô gái nhỏ ngẩng đầu, rồi cười híp mắt với anh.

Hỏi anh: "Anh đã ăn kẹo của em rồi, có phải nên cho em vài cái kẹo không?"

...

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Lục Cảnh Ngôn -10, tổng còn 60, Củ Cải Nhỏ quá giỏi.

Đường Tuế đang ngủ say bỗng nhiên nghe Luân Hồi Kính nói vậy thì lầm bầm một tiếng.

Cô cong người lại, lấy gối che đầu.

"Ồn ào chết đi được."

"Ta là nhân sâm!"

Đường Tuế hầm hừ một câu rồi lại ngủ tiếp.

Luân Hồi Kính: Cô ăn kẹo còn chưa đánh răng.

Đường Tuế: Ai cần mi lo.

Luân Hồi Kính:...

Ngày hôm sau, lúc Đường Tuế tỉnh lại, cầm di động xem giờ, đã là giữa trưa.

Chà, giường trong nhà Lục Cảnh Ngôn đúng là thoải mái thật.

Đường Tuế bước chân trần xuống giường rồi đi ra ngoài.

Lúc đến phòng khách thì thấy Lục Cảnh Ngôn ở đó.

"Lục Cảnh Ngôn, chào buổi sáng."

Đường Tuế vừa đi đến, vừa vẫy tay với Lục Cảnh Ngôn.

"Chào buổi sáng."

Lục Cảnh Ngôn mỉm cười, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay.

"Có điều, bây giờ đã quá trưa rồi."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tuế phiếm hồng, có chút xấu hổ xoắn xuýt tay.

"Ăn cơm thôi, anh đã làm xong rồi."

Lục Cảnh Ngôn buông kịch bản trong tay ra, đi tới trước bàn ăn.


Nhìn thấy đồ ăn đầy đủ sắc hương vị trên bàn, hai mắt của Đường Tuế sáng lên.

Cô khen: "Lục Cảnh Ngôn, anh nấu ăn rất ngon."