Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 560



“Được rồi, chúng ta ra ngoài đi.”

Mẹ Đường vỗ tay cô ya, hai người rời khỏi nhà vệ sinh!

Hai người lại đến phòng ăn, Tần Tiền Dư đã ngồi xuống.

Trên người anh mặc âu phục được đặt may riêng, lộ ra dáng người hoàn hảo.

Anh không cười nói nhưng cũng không ảnh hưởng đến nhan sắc của mình, anh ngồi đó giống như vua ngồi trên cao nhìn xuống.

Đường Noãn Noãn lén lút nhìn thoáng qua, có chút dời được ánh mắt.

Cuối cùng cố gắng chuyển tầm mắt, trong lòng nai con chạy loạn.

Trên thế giới này, sao còn có người đàn ông hoàn mỹ như vậy.

Chỉ cần nhìn bề ngoài đã cảm thấy xuất sắc hơn Quan Vân Châu.

“Noãn Noãn, ngồi xuống đi.”

Quan Vân Châu nhìn Đường Noãn Noãn, thấy cô ta xấu hổ cúi đầu, cho rằng cô ta ngại ngùng, đi tới, nắm tay Đường Noãn Noãn, ngồi xuống bên trái Tần Tiền Dư.

“Anh họ, đây là bạn gái em, tên là Đường Noãn Noãn.”

Quan Vân Châu vui vẻ giới thiệu với Tần Tiền Dư.

Tần Tiền Dư vốn không quan tâm, nhưng khi anh nghe thấy tên Đường Noãn Noãn, vẻ mặt có chút thay đổi.

“Đường Noãn Noãn?”

Giọng nói trầm thấp lại mang theo gợi cảm.

“Đúng vậy, tôi tên là Đường Noãn Noãn.”

Đường Noãn Noãn biểu tình có chút xấu hổ.

Cho đến bây giờ cô ta này thuộc loại người dễ hấp dẫn hoa đào.

Cô ta cũng biết dáng dấp của mình không phải quá xinh đẹp.

Nhưng lại hấp dẫn sự chú ý của đàn ông.

Thình thịch.

Nhịp tim của Đường Noãn Noãn bỗng nhiên trở nên tăng tốc.

Không phải chứ.

Anh thích mình.

Hai anh em chuẩn bị tranh giành mình sao.

Đường Noãn Noãn nhíu mày, cúi đầu.

Mình đúng là hồng nhan họa thủy.

Nhưng thật sự quá khó lựa chọn.

Quan Vân Châu rất yêu mình, mình cũng có ấn tượng tốt với anh ta.


Anh là mẫu người mình thích, muốn giành lấy.

Cô ta mím môi, vô cùng lo lắng, thậm chí còn mang theo sự chờ mong.

Tần Tiền Dư cũng không biết mình chỉ gọi tên cô ta mà thôi, trong đầu Đường Noãn Noãn đã suy diễn ra vở kịch tình cảm máu chó.

Anh quay đầu nhìn Đường Tuế ngồi bên cạnh mình.

Khó trách hôm nay cô có chút không vui.

Trước kia khi nào ăn cơm cô cũng cười hì hì.

Vẻ mặt Tần Tiền Dư trầm xuống, đưa tay nắm tay nhỏ của Đường Tuế.

“Cô.”

Tần Tiền Dư gọi một tiếng.

“Làm sao vậy?”

Cô Tần cũng nhận ra không thích hợp, cũng chớp mắt nhìn về phía Tần Tiền Dư.

“Cháu thấy em họ có thể tìm được người mình thích thì rất vui vẻ, nhà của cháu cũng mãi mãi mở rộng cửa chào đón em họ và người yêu của em ấy.”

Tần Tiền Dư bỗng nhiên nói, cũng làm cho Quan Vân Châu cảm động.

“Anh họ.”

Quan Vân Châu cảm động nhìn Tần Tiền Dư.

Nhưng sau đó Tần Tiền Dư nói lại làm cho Quan Vân Châu khiếp sợ.

“Nhưng người nhà họ Đường thì không thể.”

“Cháu không muốn Tuế Tuế không vui.”

Lúc Tần Tiền Dư nói lời này, tầm mắt cũng vẫn luôn nhìn cô Tần

Cô Tần vốn có chút khó hiểu, nhưng khi nhìn thấy rõ khuôn mặt nhỏ của Đường Tuế tức giận, lúc này mới nhớ ra.

Ồ, khó trách bà lại cảm thấy tên Đường Noãn Noãn này quen thuộc.

Trước kia bà đã điều tra qua.

Em gái của Đường Tuế tên là Đường Noãn Noãn.

Cha mẹ nhà họ Đường là người vô lương tâm, cũng là cha mẹ của Đường Noãn Noãn.