Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 565



Còn không biết xấu hổ, muốn thể hiện mình.

“Cô nói cái gì!”

Sắc mặt Đường Noãn Noãn đỏ bừng, xấu hổ và giận dữ trừng mắt nhìn Tần Linh.

“Tần Linh, em đừng quá phận.”

Quan Vân Châu đưa tay đỡ Đường Noãn Noãn, không vui cau mày.

Tần Linh lại nhướng mày: “Anh họ, ánh mắt tìm bạn gái của anh có vẻ không tốt lắm.”

“Tần Linh.”

Quan Vân Châu nổi giận.

Tần Linh vẫy tay, không muốn ở đây lãng phí thời gian.

“Nói cho cùng chúng ta không nói gì cả, không cần cô ta thể hiện.”


Anh ta cảm thấy Noãn Noãn không hề muốn khoe khoang, chỉ muốn giúp đỡ mà thôi.

“Cho nên cô chỉ muốn tôi mất mặt mà thôi.”

Đường Tuế giống như người không xương, lười biếng dựa vào người Tần Tiền Dư.

Tần Linh thật sự có suy nghĩ này, cô ta không ngờ Đường Tuế lại nói thẳng ra như vậy.

Tần Tiền Dư là người thông minh nhất nhà họ Tần, anh trai tài giỏi nhất, từ nhỏ bọn họ đã tưởng tượng sau này rốt cuộc người như thế nào mới có thể ở bên cạnh anh trai tài giỏi như vậy.

Cô ta điều tra lý lịch của Đường Tuế.

Nhưng lại điều tra được gì.

Một chị dâu cả ngu ngốc còn chưa đi học được mấy ngày còn muốn làm chị dâu bọn họ, đúng suy nghĩ viển vông.

Bọn họ không muốn.

“Đúng thì sao.”

Tần Linh không nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Tần Tiền Dư, vẫn nói ra.

“Tôi đúng là không biết làm gì.”

Đối với chuyện mình không biết gì, Đường Tuế cũng thẳng thắn nói ra, dù sao đây là sự thật.

Tần Linh nghe xong, khuôn mặt tràn đầy khinh thường.

ĐÚng là như vậy.

Xung quanh có không ít người đứng đó, ai cũng giàu có quyền quý.

Lúc này nghe Đường Tuế thẳng thắn nói như vậy, vẻ mặt cũng xấu hổ.

Cảm giác ngày mai cổ phiếu của nhà họ Tần sẽ giảm mạnh, không ngờ lại cưới một người phụ nữ đẹp ngu ngốc.

“Khi còn nhỏ tôi mắc bệnh tự kỷ, không thể nào học tập, sau đó cha mẹ tôi cũng không quan tâm tôi, tôi cũng bỏ lỡ cơ hội học tập, nhưng hiện tại không sao nữa, hơn nữa còn rất thông minh, chỉ cần học một lần là nhớ, hơn nữa đã gặp qua thì không quên được.”

Đường Tuế mềm mại nói, khóe miệng cũng nở nụ cười.

Tần Linh nghe cô nói như vậy, không nhịn được trợn mắt nói.

“Sao cô lại không biết xấu hổ nói như thế, sao không nói mình là thiên tài đi.”

“Cũng không phải không thể nói như vậy.”

Đường Tuế nhàn nhạt nói, ngửa đầu nhìn Tần Tiền Dư một cái.

Tần Tiền Dư cúi đầu, khóe miệng cũng cong lên.

Tóm lại chỉ cần Tuế Tuế vui vẻ, làm gì cũng được.

“Được rồi, nếu cô đã nói như vậy, tôi sẽ thử một chút, tôi muốn xem sau này cô còn dám khoác lác hay không.”

Tần Linh tức giận, nhìn anh cả có vẻ muốn nói gì đó, vì thế to gan khiêu khích.

“Có thể, dù sao cũng phải có phần thường chứ.”

Đường Tuế hỏi.

“Cô muốn phần thưởng gì.”

Tần Linh có chút không hiểu.

“Hay là như vậy đi, mỗi người có thể khiêu chiến với tôi, nhưng phải đưa cho tôi một triệu, nếu tôi khiêu chiến thành công, phải đưa cho tôi hai triệu, không thành công cũng tôi không trả lại một triệu.”

Đường Tuế cười khanh khách nói, khuôn mặt nhỏ trắng nõn vẫn dựa vào cánh tay rắn chắc của Tần Tiền Dư.

“Cô đúng là đòi hỏi nhiều.”

“Không dám thì thôi, đừng lãng phí thời gian của tôi.”

Đường Tuế nhàn nhạt liếc cô ta một cái, không muốn quan tâm đến cô ta.

“Dám, ai không dám.” Tần Linh không thích người khác khiêu khích mình.

Cô ta lấy ra điện thoại ra.

“Cô đưa số tài khoản đây, tôi sẽ chuyển khoản.”