Xuyên Nhanh: Kí Chủ Cùng Ta Đi Bắt Yêu Quái

Chương 104: Hắc Đạo Đại Ca Quỳ Xuống Chân Ta (14)



- Ai dám động vào anh ta, tôi liền bẻ cổ người đó.

Đám người mặc đồ đen nghe được câu nói kia thì thoáng khựng người lại, nhưng chỉ giây sau, tất cả bọn họ đã cười lên thật lớn.

Một gã đàn ông to béo trong số đó tiến từng bước lại gần Quân Dao, đôi tay mập của hắn không ngừng mân mê con dao bạc bóng loáng. Hắn ta dừng lại cách chỗ cô đừng chừng một mét rồi ngước mắt lên nhìn có, cất giọng ngả ngớn.

- Mĩ nữ, bớt hung dữ và đừng lo chuyện bao đồng nữa.

Hắn ta hơi dừng lại một lúc, đoạn sau lại ngân ra một câu nói.

- Nếu muốn vui chơi thì chờ bọn anh một lát, bọn anh sẽ xong nhanh thôi.

Hắn ta vừa dứt lời chưa lâu đã cảm thấy một bên mặt đau đớn tột tộ, cả thân thể ngã xuống một cách nặng nề.

Chỉ mới vài giây trước khi hắn vừa phát ra câu nói kia, Quân Dao đang đứng trên bốt điện thoại đã nhảy lên lộn một vòng trên không rồi hướng tới mặt hắn đáp xuống. Cũng nói là kẻ kia cũng cho chút may đi. Nếu hôm nay không phải do hệ thống đột ngột dịch chuyển cô đi, chắc chắn lúc này trên mặt hắn ta đã là một vết giày rất đặc sắc.

Quân Dao nhẹ nhàng đáp đất trong sự tròn mắt của hai mươi mấy con người. Trong đêm tối, ánh mắt cô sáng rực màu hổ phách, tựa như hổ rình mồi. Cô khẽ xoa xoa mu bàn tay mảnh khảnh, nhăn nhở nhe răng cười.

- Lo chuyện bao đồng cái rắm. Bà đây là đi đón tiểu lão công về!

Dứt lời, Quân Dao lao người đến bên cạnh Từ Khôi, nhét vào miệng hắn một viên đan dược trị thương hàng dỏm mà cô vừa mới chôm được từ cửa hàng hệ thống.

- Nuốt vào đi.

Đám người áo đen lúc này mới bừng tỉnh. Bọn chúng lao người đến chỗ của đôi nam nữ, trên tay là một đống những thứ vũ khí lợi hại. Ở phía xa, khoảng chừng năm tên mặc áo đen khác cũng giơ súng lên, dứt khoát nả đạn.

Cả một cơn gió mang theo gần mười viên kẹo đồng cứ vậy bay thẳng đến nơi của thiếu nữ. Chỉ là viên đạn còn chưa kịp đến gần cô đã bị một cái thứ ánh sáng màu trắng đánh bật ra.

Quân Dao dìu Từ Khôi lên, vừa đi vừa để lại một câu nói.

- Ăn khói vui vẻ.

"Bùm"

Sau câu nói của cô, không rõ từ đâu lại xuất hiện một quả bóng tennis màu trắng. Quả bóng va chạm với mặt đường lớn, nảy lên rồi vỡ tung, khói bụi lan ra toả khắp cả bốn phía.

Sau một màn ho sặc sụa, đám người áo đen mới đứng dậy, ráo riết tìm kiếm hai bóng hình quen thuộc kia. Nào ngờ, tìm đi tìm lại cũng chẳng thấy.

Chính là, hai người bọn họ đã bỏ đi từ lâu!

Và cũng vì vậy mà đám người nọ đành trở về tay trắng.

Bên khác, Quân Dao đưa nam nhân kia trở về nhà, cẩn thận dìu hắn qua dãy hành lang tối, mãi cho đến khi đã vào ngõ cụt, cô mới dừng bước. Nhưng hiển nhiên, đã đi được tới đây, Quân Dao sẽ không quay đầu lại.

Cô rà soát bức tường gạch một lát rồi mới ấn vào một viên gạch nhỏ, rất nhanh sau đó, viên gạch đã lún xuống, bức tường cũng biến đổi dần, lộ ra một lối đi hẹp.

Thiếu nữ đưa Từ Khôi vào bên trong, cẩn thận đặt hắn xuống bên giường y tế, còn bản thân thì tiến về cánh cửa sắt phía sau, nhập vào một dãy số. Một lát sau, tiếng "bíp" máy móc vang lên liên hồi rồi tắt hẳn, cánh cửa cũng bật mở.

Cô tiến vào bên trong, cẩn thận lấy ra hai lọ thuốc màu trắng đặc biệt, đổ thuốc ra khay rồi nhẹ nhàng chấm lên phần bụng của Từ Khôi.

Nói đi nói lại, cô không thể phủ nhận bản thân. đã kìm nén thế nào khi xử lí vết thương cho nam nhân này đâu.

Từ Khôi có chiều cao xấp xỉ một mét tám mươi bảy, thậm chí có thể hơn. Đi kèm với chiều cao hoàn hảo và gương mặt đẹp không góc chết chính là cỗ cơ thể tráng kiện đầy quyến rũ. Bụng của hắn có rất nhiều vết sẹo đè lên phần cơ bụng săn chắc.

Tuy bên ngoài, Quân Dao mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc mà chỉ chăm chú xử lí vết thương cho nam nhân. Nhưng, tiểu hệ thống nào đó lại biết rất rõ, mẩu linh hồn của kí chủ nhà nó đang không ngừng chảy máu mũi.

Quá mất tiết tháo!

Từ Khôi trước sau không hề tỏ ra đau đớn là bao, hắn chỉ im lặng nhìn nữ nhân, mặc cô xử lí vết thương trên bụng mình. Mãi một lúc lâu sau, hắn ta mới cất giọng hỏi.

- Sao cô biết được căn phòng này?

Nghe được câu hỏi của hắn ta, bàn tay của cô thoáng khựng lại. Nhưng chỉ trong chốc lát, cô đã đặt miếng bông đỏ xuống, lấy ra phần băng vải quấn lại vết thương cho hắn, vừa quấn vừa trả lời.

- Tôi nói rồi, tôi đến từ tương lai.

Nam nhân nghe xong, đôi mắt sâu hút bông dưng hơi nhíu lại. Hắn lại tiếp tục hỏi.

- Vậy tại sao, cô lại cứu tôi?

- Ai bảo tôi là bạn gái anh cơ chứ?

Quân Dao thắt lại miếng vải rồi nhìn thẳng vào mắt Từ Khôi, cười tươi trả lời.

Trong giây phút ngắn ngủi, nụ cười hồn nhiên của cô gái hai mươi mốt tuổi cứ vậy từng bước lấn tới, sưởi ấm trái tim của nam nhân kia.

Hắn ta khẽ mỉm cười, bàn tay to lớn không tự chủ được mà xoa nhẹ phần tóc mềm của thiếu nữ.

Đúng nhỉ?

Ai bảo hắn là bạn trai của cô?

[ Tinh ]

[ Hảo cảm tăng 35%, hiện là 65%. Thỉnh kí chủ cố gắng. ]