Xuyên Nhanh: Kí Chủ Cùng Ta Đi Bắt Yêu Quái

Chương 108: Hắc Đạo Đại Ca Quỳ Xuống Chân Ta (18)



[ Nguy rồi kí chủ! Giá trị sinh mệnh của nam phản diện đang ở mức 40%. Linh hồn cô đang trong quá trình trục xuất khỏi cơ thể! ]

Âm báo vừa vang lên, Quân Dao ngay lập tức đơ người. Cô cố ổn định lại hơi thở, liếc ánh mắt lạnh nhạt nhìn qua nữ chủ Bạch Tinh, chầm chậm truyền âm lại hệ thống:

"Còn bao lâu nữa sẽ trục xuất hoàn toàn?"

[ Bốn tiếng nữa. ]

"Kéo dài được không?"

Khẽ trầm ngâm một hồi lâu, cô mới tiếp tục:

"Mất bao nhiêu tích phân cũng được."

Sau đó, hệ thống nhỏ không đáp lại lời của cô, bao vây lấy não bộ của nữ nhân nọ chỉ toàn là những tiếng khởi động máy móc đầy tẻ nhạt. Nhưng rất nhanh, âm thanh quen thuộc lại quay trở lại:

[ Kí chủ còn sáu tiếng. ]

Sáu tiếng? Không sao, vậy là đủ rồi.

Cô quay ra nhìn MC, từ tốn cất giọng:

- Tôi vó việc, hủy tư cách tham gia đi.

Thiếu nữ vừa dứt lời, bao nhiêu người xem ở bên dưới đều phản ứng kịch liệt. Người dẫn chương trình trố mắt nhìn cô, ngạc nhiên đến không nói lên lời.

- Cô thực sự muốn hủy sao?

Người nọ gặng hỏi lại cô như để chắc chắn thứ mình vừa nghe không phải sai. Quân Dao đang định gật đầu thì đột nhiên từ phía sau cô truyền lại một giọng nói:

- Tôi không đồng ý!

Bạch Tinh bước đến, đôi mắt chứa đầy địch thù ghim chặt vào hồng y nữ tử. Cô ta nắm chặt lấy cổ tay Quân Dao, cất giọng chất vấn:

- Vì cái lí gì mà cô lại muốn dừng? Tôi không cho phép!

Ngược lại với dáng vẻ của nữ chủ, cô chỉ nhàn nhạt gỡ tay cô ta ra, đoạn lại nhìn chằm chằm vào MC, nói:

- Tạm biệt.

Dứt lời, nữ nhân nhảy từ trên sân khấu xuống đất, chạy thật nhanh qua đám đông bên dưới rồi mất dạng, để lại một đám người đang ngơ ngác và một thiếu nữ tức giận đến bỏng mắt.

Cô chạy mãi rồi chợt dừng lại ở con hẻm tối, sau khi xác nhận xung quanh không có người, cô mới từ từ nhắm nhẹ mi mắt rồi lại mở ra, đôi mắt màu nâu sẫm đã chuyển qua một màu đỏ rực, phần tóc bông mềm đen óng cũng đã dần thay bằng màu trắng bạc.

Không sai, cô chính là đang sử dụng danh hiệu "Tang thi vương".

Hệ thống đang quan sát ở trong không gian thấy hết từng biến đổi này, nội tâm trỗi dậy mãnh liệt. Nó vội vã bay đến ấn nhiều lần vào cái nút màu trắng, mong sao có thể rút lại danh hiệu nhưng đã muộn, cô không biết từ lúc nào đã dùng linh lực hack vào không gian hệ thống.

Tiểu củ cải mắt long lanh ngậm nước nhìn vào nữ nhân qua màn ảnh, điệu bộ vô cùng khổ tâm. Kí chủ nhà nó luôn luôn làm liều. Lần trước cũng vậy, lần này cũng vậy, tất cả đều gây tổn hại rất lớn đến linh hồn của cô.

[ Kí chủ...]

Chưa kịp để A Liên nói hết câu, Quân Dao đã chặn miệng nó lại:

"Ta tự có nước đi riêng."

Cô nói xong liền cầm chặt thanh bảo kiếm trong tay, trực tiếp nhảy qua mái nhà bên cạnh, hướng đến ngọn núi cách đó không xa mà điên cuồng chạy.

Ở phía dưới con phố, hai nam nhân khác cũng đang vừa nghe điện thoại vừa sốt sắng tìm kiếm tung tích của một người. Chợt, Trương Lập nhìn lên bầu trời quang, ánh mắt có chút mơ hồ rồi dứt khoát đuổi theo, anh còn không quên quay lại nói với nam sinh mặt non choẹt:

- Tử Thanh, thấy người rồi! Tỷ ấy đang trên đường tới đó rồi!

Nam sinh tên Tử Thanh kia vừa nghe được, đáy mắt đã hiện lên tia xao động rõ rệt. Anh ta vội quay người chạy theo, chiếc điện thoại di động trong tay cũng bị ném xuống đất không thương tiếc.

Quân Dao linh hoạt nhảy qua một dãy các toà nhà cao tầng, bộ y phục đỏ thẫm của cô bị gió thổi tung, bay phấp phới cùng mấy lọn tóc màu trắng bạc. Cô vận linh lực làm động cơ tăng tốc cho bản thân, gấp gáp hỏi hệ thống:

" Rốt cuộc, sao hắn lại trọng thương?"

[ Là cuộc thi gia tộc. Em quên mất không nói cho chị việc này, em xin lỗi... ]

"Bây giờ không phải lúc để xin lỗi, mau nói đi!"

Cô vừa dứt lời, trong đầu đã truyền lên một dãy các dòng chữ vô tận, mất một lúc lâu sau, Quân Dao mới tiếp thu được hết.

Gia tộc nhà họ Từ vốn dĩ có không ít con cháu nên việc chia quyền thừa kế diễn ra phức tạp hơn hẳn các gia tộc khác. Trên danh nghĩa mà nói, tuy rằng Từ Khôi đã được Tiên Ngạn trao quyền quản lí bang ngầm, nhưng bằng mặt mà không bằng lòng, các kẻ khác quyết định đứng lên yêu cầu bà cho ra một đợt xét tuyển công bằng hơn. Và lần này, chính xác là lần xét tuyển đó.

Sau khi Tiên Ngạn công bố cuộc kiểm tra này, đã có rất nhiều ứng cử viên bỏ cuộc bởi cuộc thi quá sức khó nhằn. Nơi tổ chức cuộc thi chính là dãy núi nguyên thủy dưới trướng gia tộc họ Tiên. Nơi đây suốt bao năm qua đều không có sự nhúng tay của con người, muông thú khắp nơi đều thoả sức tự do hoạt động. Mà hơn cả, động vật ở đây đều là động vật hoang dã nguy hiểm. Chưa kể đến, mỗi ứng cử viên đều có quyền đem theo vũ khí, và còn cả trường hợp liên minh cùng tiêu diệt từng người.

Chỉ với từng đó thôi đã đủ để biết: Một trăm kẻ đi vào, duy nhất chỉ có một kẻ có thể đi ra.