Xuyên Nhanh: Kí Chủ Cùng Ta Đi Bắt Yêu Quái

Chương 122: Chồng ngốc hệ tiểu trung khuyển (10)



Đột nhiên bị chê cười, người đàn ông ban nãy rất tức tối, anh ta đứng dậy, bước về phía tên vừa nhả khói thuốc, xách cổ áo anh ta lên, to tiếng:

- Dã Quỷ, mày đừng có mà láo lếu!

Trong lúc cả hai thiếu chút nữa lao vào đánh nhau, một tiếng giọng trầm thấp vang lên:

- Làm loạn đủ chưa?

Ngay sau đó, hai người tưởng chừng như sắp giết nhau tới nơi ngay lập tức ngưng lại hành động. Sếu Đầu Đỏ hậm hực buông bàn tay đang nắm cổ áo của Dã Quỷ ra, quay người trở về chỗ.

Sau khi trật tự đã được ổn định, người đàn ông ban nãy mới nói tiếp:

- Tạm thời đừng nói gì nữa, mau ra ngoài bắt chuột.

Lời này vừa phát ra, Quân Dao ngay lập tức giật thót. Thật sự có chút không ngờ hắn ta vậy mà biết được cô đang theo dõi!

Quân Dao ngay lập tức xoay người bỏ chạy. Cô băng qua dãy hành lang vắng rồi rẽ vào một hành lang ít người khác. Nữ nhân nép mình vào bức tường gạch, cố ý giảm sự hiện diện của bản thân xuống mức tối thiểu.

"Hệ thống, có dịch dung hay không?"

[ Tinh. ]

[ Thuốc dịch dung giá một nghìn tích phân. Kí chủ có muốn giao dịch? ]

"Có. Mau giao dịch!"

[ Tinh. ]

[ Xác nhận giao dịch. ]

Câu thông báo vừa dứt, từ lòng bàn tay của thiếu nữ đột nhiên xuất hiện một lọ chất lỏng màu nhũ vàng. Cô nhìn lọ thuốc một lát rồi mở ra uống một hơi hết sạch.

- Tâm Liên.

Xung quanh bắt đầu phát ra nhưng chùm tia nhỏ, chúng tích tụ lại thành một quả cầu to bằng nắm tay người trưởng thành rồi nhẹ nhàng thâm nhập vào lồng ngực của thiếu nữ. Thoắt cái, thân ảnh nam nhân trong bộ đồng phục vệ sĩ đã thay bằng vóc dáng cao cân đối của phụ nữ hai mươi tuổi, chính xác là thân hình của Tâm Liên.

Có được lớp phòng bị vững chãi, Quân Dao không chút rụt rè mà hùng hổ bước ra bên ngoài, bộ dáng rất đỗi nhàn nhã.

- Tâm Liên, cô có tìm được người không?

Một nam nhân có phần ngổ ngáo chạy đến hỏi cô. Dựa theo giọng nói, cô ngờ ngợ đoán ra được thân phận của kẻ này.

- Sếu, tìm ai?

Sếu Đầu Đỏ nhướn mày nhìn cô:

- Tâm Liên, cô không biết gì sao?

- Biết cái khỉ gì? Nói gì thì nói nhanh lên, đồ không não.

Bị chọc ngoáy công khai đầy mạnh mẽ như vậy nhưng bản thân Sếu Đầu Đỏ lại không hề có phản ứng giống như khi bị Dã Quỷ châm chọc. Anh ta đơn giản chỉ xoay người bỏ đi:

- Tìm chuột, thiếu chủ bảo đấy.

- Ờ.

Đáp lại một tiếng, Quân Dao trong hình hài của Tâm Liên cũng nhanh chóng hoà mình vào đám người tấp nập tìm kiếm.

Cô lạnh nhạt bước đi, hướng đến cánh cửa đang mở. Nhưng vào thời khắc đôi bàn chân chạm ngưỡng vạch cửa, một cánh tay rắn chắc ở đâu đột ngột xuất hiện, kéo cô vào một góc khuất.

Người đàn ông kia vẫn giữ nguyên tư thế kìm cổ của nữ nhân:

- Chuột không thể ra ngoài sáng.

"Thịch."

Một tiếng tim đập thật mạnh và sự lo lắng chính là dùng để miêu tả tâm thái của Quân Dao lúc bấy giờ. Giống như, bao nhiêu áp lực đều đè nặng lên cổ họng, nghẹn ứ.

- Tâm Liên... cũng thật biết chọn người.

Nam nhân mân mê khuôn mặt xinh đẹp của cô, sau không nhịn được mà buộc miệng:

- Có điều... cải trang cũng rất giống. Miễn cưỡng có thể nạp cô vào bộ Tứ. Giờ mau để tôi xem rõ mặt cô nào!

Dứt lời, hắn ta xoay người thiếu nữ lại, mạnh bạo xé rách lớp da giả trên mặt cô ra. Ẩn dưới lớp da bị xé đến sần sùi là một khuôn mặt trắng nõn, đẹp một cách thuần khiết.

- Quân Dao?

Người kia nheo mắt lại, ngờ vực hỏi. Hắn không nghĩ đến lại có thể ở nơi này mà gặp người quen.

Quân Dao bị gọi tên, cả cơ thể theo phản xạ cứng đờ lại.

- Anh... là ai?

- Đến chồng mình mà còn không nhớ, có phải em nên bị phạt hay không?

Sau khi xác định được người kia là ai, nữ nhân ngay lập tức bỏ đi lớp phòng bị. Cô bày ra bộ mặt có phần hơi chán ghét:

- Xin lỗi, chồng tôi là một tên ngốc, không phải kiểu người phúc hắc như ngài đây.

Khoé miệng của Minh Viễn theo lời nói của Quân Dao cứ từ từ nhếch lên, tạo thành một hình bán nguyệt sắc sảo:

- Vậy em nên tập làm quen với việc bản thân có hai chồng đi.

[ Tinh. ]

[ Hảo cảm tăng thêm mười lăm phần trăm, hiện tại là năm mươi lăm phần trăm. Mong kí chủ tiếp tục cố gắng. ]

Âm báo vừa vang lên quanh bộ não nhỏ, Quân Dao đã thầm cười rất đỗi vui vẻ.

Hảo cảm, vậy mà tăng lên không ít.

Trầm mặc một lúc lâu, Minh Viễn cuối cùng cũng mở miệng:

- Em... vào làm việc cho Tứ Tôn được chứ?

Lời này vừa lọt vào tai đã làm cho thiếu nữ vui đến nhảy cẫng. Cô cố điều chỉnh tâm trạng:

- Sao tôi phải làm vậy?

Đáy mắt của Minh Viễn đột nhiên xuất hiện dao động rõ rệt. Hắn gục người vào vai của Quân Dao, cất giọng nỉ non:

- Coi như tôi xin em, được chứ?

Cô hoàn toàn chưa từng nghĩ có một ngày dạng người sói đột lốt cừu như Minh Viễn chịu hạ mình cầu xin cô, bản thân trong giây xúc động hơi khựng lại.

- Được...

Không biết lúc ấy bản thân nghĩ thế nào mà Quân Dao lại đồng ý với Minh Viễn về làm việc cho Tứ Tôn. Và cả bản thân cô cũng chưa biết được mình đã rơi vào tầm ngắm của chết chóc.

___

Tui: Nhớ kĩ đây là vi diện thứ bảy, không phải vi diện thứ sáu!

Cũng là tui: "Chương 121: Hắc Đạo Đại Ca Quỳ Xuống Chân Ta (9)".