Xuyên Nhanh, Ký Chủ Không Tầm Thường

Chương 147: Cương thi đại náo tu chân giới (36)



"Rầm."

Toàn khách điếm rung chuyển mạnh một hồi khiến cho Vân Yến ngay lập tức tỉnh giấc.

Vân Yến hơi mơ màng, mò mẫm tìm thanh chocolate cắn vài miếng cho đỡ buồn.

Chuyện gì vậy?

Cô chậm rì rì thay đồ ra, khởi động thân thể một chút, sau đó ngồi lau kiếm cho sạch, cho Kim Bảo ăn rồi tiếp tục ngồi thiền tịnh tâm.

Khoảng một lúc lâu sau, Vân Yến mới chịu đi xuống lầu, mọi thứ đập vào mắt cô khiến cô không giấu được sự bất ngờ ở đáy mắt.

"Ai mua lại khách điếm này cho mình à?"

Khách điếm không một bóng người, bàn ghế lại rất hỗn loạn giống như mọi người rất gấp gáp khi chạy ra khỏi đây, mà bên ngoài lại là một đoàn chi chít người bao quanh.

"Không lẽ là mấy fan cuồng của mình sao..." Vân Yến vân vê lọn tóc ở vai mình, khóe môi cong cong lên.

Kim Bảo tựa đầu trên cổ cô, hai mắt nhỏ như hạt tiêu của nó hơi trợn lên.

Tại sao từ khi chủ nhân đi với cái hệ thống này thì tính tự luyến này lại tăng rồi?

Nó cảm thấy chủ nhân đã bị vặn vẹo tính cách rất mạnh.

"Chủ nhân, ngài đang bị nhốt trong cái khách điếm này đó." Kim Bảo không để cô ảo tưởng sức mạnh lâu, mau chóng đưa cô trở về hiện thực.

"Nhốt à?" Vân Yến ồ một tiếng, xé một thanh chocolate rồi đưa lên miệng ăn.

"Đúng vậy chủ nhân."

"Vậy mi có phá được không?" Vân Yến.

Kim Bảo tủi thân thủ thỉ: "Người ta chỉ còn cái miệng, sức mạnh không phải đã bị chủ nhân phong ấn gần hết lúc đó sao?"

Vân Yến: "..."

Được, do cô.

Nhưng nếu không phong ấn sức mạnh của nó thì thiên đạo của mấy thế giới này sẽ vứt thẳng nó về nơi đấy mất

Vì vậy, Vân Yến phải ăn nhanh chocolate rồi tự lực cánh sinh.

Vân Yến cúi người, đưa bàn tay đặt lên mặt đất đế cảm nhận pháp trận phía dưới khách điếm.

Coi bộ, có người vì muốn đẩy cô vào chỗ chết mà đã bỏ ra rất nhiều thứ như vậy.

Pháp trận này thuộc loại cổ đại huyền thoại, và được tạo ra từ thời mà tu chân giới phồn thịnh nhất, muốn thực hiện cần có máu của vài người có tiên giới, tim của rồng, thất sắc hồng liên.. và rất nhiều thứ của quý trên đời nữa.

Tất nhiên những thứ đó không hề dễ tìm, sợ rằng ngay cả Tiên Đế cũng không tìm hết được 7/10 món.

Quan trọng nhất chính là tác dụng của nó là để hấp thụ hết sức mạnh của kẻ xấu số ở trong pháp trận này.

Vân Yến híp mắt, đại hội giao lưu này thật sự tổ chức để dành cho cô rồi.

Phấn khích ghê.

Cảm thấy mình đang được mọi người chú ý và yêu thích!

Tinh Tú xuất hiện trong tay cô, màu tím và sự chói lòa của các loại đá quý trên thanh kiếm bây giờ lại giảm đi, tỏa ra ánh sáng đen u ám đến lạ thường.

Hắc khí từ người cô tỏa ra ngày một nhiều.

Vân Yến vươn tay ra, một lỗ hổng màu đen mau chóng xuất hiện, cô cùng Kim Bảo bước vào, biến mất khỏi khách điếm.

Ở bên ngoài khách điếm là toàn bộ những người máu mặt ở ngũ giới, ngoài ra còn có vài người ở Huyết rãnh.

Rất ít người dưới Nguyên Anh Kì.

Tất cả thiên tài kẻ mạnh trên vị diện này dường như đã tụ hội tại đây.

Một người mặc áo choàng đen đứng bên bạch y nam nhân nhanh chóng thông báo cho hắn

"Vãn chưởng môn, Tạ Tuyết đã thoát khỏi khách điếm."

Vãn Hy không bất ngờ lắm, chỉ cười lạnh lẽo, âm trầm nói: "Nàng ta sẽ không chạy trốn, bảo mọi người chuẩn bị tham chiến đi."

"Được." Người mặc áo choàng đen quay đi thông báo cho toàn bộ những người đứng sau một cách nhanh gọn và rõ ràng.

Lỗ hổng màu đen xuất hiện ở hướng đối diện với bọn họ, một bóng dáng quen thuộc bước ra từ đấy.

Nếu nói bình thường Tạ Tuyết đã đẹp đến mức khuynh nước khuynh thành thì bây giờ dường như nàng còn đẹp hơn thế nữa.

Đồng tử đen láy không chút điểm sáng như bầu trời đêm vô tận, sườn mặt mảnh mai lạnh lùng như thần tiên giáng trần.

Làn da tái nhợt trong suốt như ngọc, tay nhỏ ngọc ngà nắm lấy thanh kiếm màu tím.

Nàng ma mãnh, quyến rũ, cao ngạo lại nguy hiểm đến chết người.

Tựa như ngôi sao, lại tựa như ngọn lửa, ngươi sẽ không với tới nơi mà nàng ở, cũng không thể làm thân với nàng.

Nàng quá cao quý, lại quá khó gần.

Đích thực là một vị mỹ nhân đứng hàng đầu tu chân giới về nhan sắc lẫn tài năng và sức mạnh.

Y phục đen làm tôn lên sự bí ẩn của nàng, vạt áo bay phất phơ, khí chất lại vô cùng bí ẩn, nổi bật hơn hẳn tất cả mọi người ở đây.

Nhưng người ta không chỉ muốn chiếm hữu thân thể nàng vì nhan sắc mà còn muốn độc chiếm luôn cả thanh kiếm màu tím trong tay nàng.

Thanh kiếm đó không chỉ đã chém đứt được cái đuôi của vị rồng vĩ đại, mà còn lấy đi mạng sống của bao kẻ mạnh ở ngũ giới.

Sức mạnh của thanh kiếm đó không thể nào diễn tả bằng ngôn từ bình thường được.

Hai nữ nhân không rõ thân phận bước lên trước mặt Vãn Hy. Vân Yến mau chóng nhận ra một trong hai người là Tiêu Cẩm Nghi, còn lại thì cô không biết.

Trác Kim không có ở trong đám người, Trầm Lăng - đệ tử chân truyền của Vãn Hy, và ngay cả Lan Khuê - đệ nhất mỹ nhân của Quang Sinh môn cũng không tham chiến vì nguyên nhân nào thì không ai rõ.

Vân Yến nghiêng nghiêng đầu, nhận thấy ánh mắt đầy tham lam của bọn họ đang hướng về cây kiếm trong tay mình, cô không khỏi mỉm cười.

"Các ngươi thích cây kiếm của ta sao? Thích thì cũng không có được, thôi thì cho các ngươi ngắm nhìn một chút vậy." Vân Yến tốt bụng nói, tiện tay vứt kiếm lên không trung.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng đã thấy Tinh Tú nằm yên trên không trung, xung quanh tỏa ra luồng khí áp cường đại đến mức huyết quản đều sôi sục lên.

Tinh Tú rung rung, hắc khí xung quanh nó tỏa ra càng nhiều.

Bản tính tham lam của con người trỗi dậy, ai cũng điên cuồng bay lên bắt lấy nó.

Chỉ tiếc là không ai cầm được Tinh Tú dù chỉ một chút vì Tinh Tú nhận thấy ai gần nó thì liền né tránh một cách nhanh gọn.

Nữ chính đã lâu không gặp - Tiêu Cẩm Nghi cũng chạy lên để bắt lấy Tinh Tú.

Dù hào quang nữ chính của Tiêu Cẩm Nghi đã khiến cô ta giữ được nó, nhưng tay giữ kiếm còn chưa được một giây, Tinh Tú đã nhanh trí dùng chuôi đập thẳng vào tay cô ta.

Tinh Tú bày tỏ, chủ nhân không cho giết người, chủ nhân bảo rằng sợ sẽ tích nghiệp trên chocolate.

Tiêu Cẩm Nghi vì đau mà rên một tiếng đầy đau đớn, bỗng nhiên hướng ánh mắt điên cuồng về phía cô, thù cũ lẫn thù mới khiến cho Tiêu Cẩm Nghi lúc này thật sự có một khát vọng duy nhất, một mục đích, một việc nhất định phải làm, chính là----

Giết được cô.

Vân Yến bị Tiêu Cẩm Nghi nhìn chằm chằm liền ngại ngùng ăn thêm một thanh chocolate.

"Tinh Tú, cho bọn họ ngắm nhìn vẻ đẹp của ngươi nhiêu đấy là đủ rồi." Vân Yến mỉm cười trước sự tham lam của bọn họ.

Tinh Tú mau chóng bay về, nằm gọn trong tay cô.

"Đồng minh của Vãn chưởng môn thật là tham lam nha, thấy vật đẹp liền tranh giành, quả là vừa yêu nghệ thuật lại vừa tham lam." Vân Yến tiện lời mỉa mai.

"Quá khen, tham lam đã là bản tính của con người." Vãn Hy nhàn nhạt đáp.

Hai người nói chuyện như hai người bạn cũ thân thiết khiến Tiêu Cẩm Nghi dần dần mất kiên nhẫn.

"Bình tĩnh đi." Nữ nhân không rõ thân phận còn lại lạnh lùng lên tiếng.

Tiêu Cẩm Nghi cắn răng, rít giọng: "Ta biết, không cần nhắc."

"Bây giờ ngươi như con thú sắp xổng chuồng vậy." Nữ nhân hừ lạnh

"Ngươi!"

"Đừng có ngươi với ta, im lặng chờ thời cơ đến đi." Ánh mắt lạnh lẽo của nàng ta nhìn chằm chằm Tiêu Cẩm Nghi.

Tiêu Cẩm Nghi nhẫn nhục, hai mắt đầy tơ máu.

Tại con cương thi đó! Tất cả là tại Tạ Tuyết cả!

Lần đấy sau khi trốn thoát khỏi Vân Yến, Tiêu Cẩm Nghi đã nghe theo lời của Phong lão mà đi khắp nơi tìm toàn bộ vật dụng để hồi sinh Phó Khinh.

Nhưng toàn bộ chỉ nhận lại một câu trả lời... Đó là Tạ cương thi đã lấy hết toàn bộ!

Không chỉ vậy, mà mấy món đồ huyền thoại, tiên khí... mà cô ta nghe ngóng ở kiếp trước cũng bị cô phá hủy không còn vết tích.

Trên đường đi Tiêu Cẩm Nghi còn gặp lại Hoàn Sinh, tưởng chừng hắn sẽ ngoan ngoãn làm một thủ hạ nghe lời, Tiêu Cẩm Nghi rất vui vẻ tiếp nhận hắn.

Nhưng ai lại ngờ hắn lại có ý định cưỡng bức cô ta, thế nên cô ta đã giết hắn không chút thương tiếc.

Tiêu Cẩm Nghi thật sự mất hết hi vọng sống.

Cho đến khi gặp nữ nhân thân phận không rõ này.

Nữ nhân này rất mạnh, Tiêu Cẩm Nghi đoán cô ta có bảy tám phần đánh bại được cô, thế nên đã ngoan ngoãn làm một thủ hạ của cô ta.

Nữ nhân này kêu gọi rất nhiều đồng minh ở Tiên giới, Tu Chân giới, Yêu giới, Ma giới, Huyết Rãnh, Nhân Giới.

Không chỉ vậy, nữ nhân này còn có một kế hoạch mang tham vọng to lớn.

Chính là cướp hết toàn bộ sức mạnh của Tạ Tuyết.

Ngay cả thanh kiếm và con rùa của Tạ Tuyết, đều sẽ trở thành vật sở hữu của nữ nhân đó trong một tương lai khônh xa.

Nữ nhân đó đã khẳng định như vậy với Tiêu Cẩm Nghi.

Mà điều kiện để Tiêu Cẩm Nghi chịu làm thuộc hạ của nữ nhân này là...

Sẽ để cho Tiêu Cẩm Nghi tự tay mình kết liễu Vân Yến.

___

Tiểu tiên nữ Tamlyvanveo trả lời đúng hai câu nên mình bão tổng cộng chỉ có 6 chương thui nhá.

(ㆁωㆁ)

Mọi người chăm cmt lên nha.