Xuyên Nhanh, Ký Chủ Không Tầm Thường

Chương 164: Thợ săn trở về (8)



Phần da lúc nãy đang dần dần nóng ran lên, nhìn kĩ sẽ thấy có vật gì đó hơi nhô lên ở chỗ đấy.

Vân Yến híp mắt nhìn chỗ da bị kim tiêm chích, màu của phần da đó hơi đỏ lên.

"Định dùng *huyết bích để điều khiển mọi người? Thông minh thật nhỉ." Vân Yến khẽ cười, lập tức ăn hết thanh chocolate còn lại.

Sau đó cô ngay lập tức ngồi dậy đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đi theo bóng hình nhạt nhòa của cô tiếp tân lúc nãy.

Đang đi bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân theo sau mình, tiếp tân hơi xoay người, nghi hoặc nhìn xung quanh một vòng.

Lúc nãy có một ánh mắt đang nhìn mình, cũng có tiếng bước chân nữa.

Không phải là oan hồn của mấy người bị huyết tộc giết chết quay lại để trả thù đấy chứ?

Tiếp tân đột nhiên cảm thấy lạnh xương sống, mau chóng đẩy xe chạy đi.

Tiếng xe đẩy vang lên lọc cọc trên hành lang vắng vẻ không một bóng người, ánh đèn mờ mờ phủ lên hành lang.

Tiếp tân thầm niệm phật chú.

Mới chỉ có bốn giờ sáng ông chủ đã bắt đi lấy máu làm người ta sợ chết khiếp.

Vân Yến chậm chạp đi theo sau, dường như không sợ rằng tiếp tân sẽ phát hiện ra mình.

"Đã lấy đủ máu chưa hả?" Một người đàn ông đột nhiên đi đến bên cạnh nữ tiếp tân, giọng nói trưởng thành mang theo chút hung hăng.

Vân Yến biết hắn, là huyết tộc cấp thấp chuyên làm bảo vệ trên du thuyền này.

"Vâng thưa ngài, đã lấy đủ tất cả mẫu máu." Nữ tiếp tân cúi người.

"Được rồi, rất tốt, đưa đến phòng xét nghiệm đi, đừng làm chậm trễ." Huyết tộc cấp thấp gật nhẹ đầu khen ngợi.

"Vâng ạ." Nữ tiếp tân tiếp tục đẩy xe đi.

Huyết tộc cấp thấp như nhận ra được điều gì, mau chóng giữ vai nữ tiếp tân lại.

"Ngài còn việc gì sai bảo ạ?" Nữ tiếp tân hơi sợ hãi.

Cô ta dẫu sao cũng chỉ là một con người, dù có làm việc với huyết tộc đã lâu nhưng khi đối mặt trực tiếp với một huyết tộc dù chỉ là huyết tộc cấp thấp nhưng thật sự vẫn có chút sợ hãi.

"Ống máu này của ai? Rất thơm." Huyết tộc cấp thấp cầm ống chứa máu của Vân Yến lên, khẽ hít một cái.

"Cái này là của..." Chưa kịp trả lời, huyết tộc cấp thấp đã mau chóng đặt ống máu đó lại chỗ cũ rồi hối thúc tiếp tân đi mau.

"Đi đi, cấp trên bảo ngươi mau chóng đưa máu đến." Huyết tộc cấp thấp vẫy tay.

"Vâng." Tiếp tân im lặng đẩy xe rời đi, không hề dám ở lại bên cạnh huyết tộc cấp thấp lâu.

Tiếp tân đã đi, huyết tộc cũng không đứng ở đó làm gì nữa, tiếp tục bước đi.

Đèn chớp tắt, gió lạnh rít qua tai huyết tộc cấp thấp khiến hắn có chút hoài nghi.

Rõ ràng cửa sổ đều bị khóa kính cả rồi, gió ở đâu ra mà lạnh thế này?

Vân Yến đợi lúc huyết tộc cấp thấp đi đến gần mình liền bước ra khỏi góc khuất, đưa tay ra bóp lấy cổ hắn.

"A----" Tiếng la hét đột ngột vang lên phá tan bầu không khí im lặng trên hành lang.

Tiếp tân nhận ra được đó là tiếng hét của huyết tộc cấp thấp lúc nãy liền quay người chạy lại xem có việc gì.

"Ngài huyết tộc? Ngài có chuyện gì à?" Tiếp tân nghi hoặc kêu.

Không một ai trả lời, cũng không có một bóng người nào.

Tiếp tân rùng mình, hai mắt đầy sự sợ hãi, cô ta đẩy nhanh chiếc xe đi.

Hôm nay là ngày quái gì mà ma nhiều vậy chứ!

"Ưm ưm." Huyết tộc cấp thấp bị Vân Yến bịt miệng chỉ nói được những âm thanh không rõ.

"Bất ngờ không?" Vân Yến tay bóp mạnh cổ của huyết tộc cấp thấp, miệng thì nở nụ cười quái đản, y hệt mấy kẻ biến thái trong truyện thám tử lừng danh conan.

"Ưm ưm." Ngươi là ai? Thả ta ra!

Cả người huyết tộc cấp thấp mềm nhũn như sợi bún, không có chút sức lực nào làm cho hắn hơi hoảng hốt.

Kẻ này là ai? Tại sao sức lực lại mạnh hơn một huyết tộc chuyên làm bảo vệ hơn hắn? Nhìn sơ qua thì cô ta cũng chỉ như con người mà thôi.

"Là một cô gái xinh đẹp, mang trong mình một tấm lòng nhân hậu với nhân loại." Vân Yến cong môi.

"Ưm ưm." Đồ thần kinh, mau thả ta ra!

Vân Yến hơi nhướng mi, tay càng bóp chặt cổ của hắn.

"Ngươi nói xem, tại sao cấp trên của ngươi lại cho người lấy mẫu máu của mọi người trên thuyền nhỉ?" Hơi thở của Vân Yến nhẹ nhàng như sắp tắt, khiến cho huyết tộc cấp thấp có cảm giác như mình đang bị một hồn ma nữ nào đó ám.

Được giải thoát khỏi cái tay đáng sợ của cô, huyết tộc cấp thấp liều mạng thở rồi ngoan cố kháng nghị.

"Ta không biết! Ta không biết gì cả."

"Chắc chắn? Số huyết tộc chết trong tay ta, còn nhiều hơn số người mà ngươi hút chết đó." Vân Yến nhàn nhạt nói, giọng điệu yên bình giống như đang kể chuyện.

Huyết tộc cấp thấp tái mặt.

Tại sao cô ta lại biết về huyết tộc?

Cần phải báo cho cấp trên gấp!

Vân Yến híp mắt nhìn huyết tộc cấp thấp đang truyền tin bằng thần giao cách cảm đến cấp trên của hắn, rất không vui mà nhăn mặt.

"Không đánh được là gọi cứu viện à? Gọi đi, tiếp tục gọi đi, ta sẽ chờ ngươi gọi xong rồi chúng ta tiếp tục nói chuyện." Vân Yến phiền lòng nói, giọng điệu nói như mình rất rộng lượng.

Huyết tộc cấp thấp: "..." Thần kinh.

Vân Yến nói thật làm thật, cô ngồi bệch xuống đất, tay cầm thanh chocolate nhai nhai.

Dù ăn chocolate cô cũng không quên theo dõi hắn vì thế mà ánh mắt nhìn huyết tộc cấp thấp rất thâm hiểm, khó lường, khiến cho hắn thật sự sợ chết khiếp.

Huyết tộc cấp thấp nhân lúc này liền chạy đi, nhận thấy bóng Vân Yến xa dần, hắn liền yên tâm chạy tiếp, trong đầu vẫn đang liên lạc với cấp trên.

Chạy được nửa tiếng, huyết tộc cấp thấp liền thấy kì lạ, đồng thời trong người lại vô cùng mệt mỏi.

Tại sao lại về chỗ cũ rồi?

Tại sao gọi cấp trên nãy giờ mà lại không được?

Tại sao cô ta lại im lặng mỉm cười nhìn mình như vậy?

Không phải là thật sự gặp ma đó chứ?

Huyết tộc cấp thấp luống cuống chạy tiếp, hai mắt đã rưng rưng.

Vậy mà hắn đã nghĩ rằng thế giới này chỉ có huyết tộc chứ không có ma.

Mẹ trẻ ơi, tha cho con.

Vân Yến nhìn huyết tộc cấp thấp chạy vòng quanh mười mấy vòng, hai mắt hoa đến sắp xoay tròn rồi.

Cô đã đặt pháp trận trước đó nên tên này muốn chạy trốn là chuyện bất khả thi.

Vân Yến sau khi xử lý xong thanh chocolate cuối cùng liền phủi tay đứng dậy, vươn người một cái rồi linh hoạt dùng chân gạt ngã huyết tộc cấp thấp.

Huyết tộc cấp thấp ngã ngửa xuống mặt đất, răng nhọn nhô ra như con mèo đang phát cáu.

"Ngươi dám đến đây, ta liền hút máu chết ngươi, huyết tộc ta không yếu đuối đến vậy đâu." Huyết tộc cấp thấp cười lạnh, nhận ra kỹ năng của mình vẫn còn liền lấy lại tự tin.

Vân Yến gật gù, sau đó đứng im chờ huyết tộc cấp thấp ngồi dậy.

Huyết tộc cấp thấp vừa ngồi dậy, đã bị Vân Yến một kiếm chém đứt.

Máu phụt lên tường, nhưng lại không dính vào người Vân Yến giống như có thứ gì đó đã chắn thay cho cô.

Hệ thống đang xem đến đoạn này thì giật mình một cái, thầm vỗ ngực an ủi trái tim bé nhỏ đã chịu phải kinh hách của mình.

"Vô dụng thật." Vân Yến liếc nhìn thân hình đã bị đứt ra hai nửa của huyết tộc cấp thấp, nhàn nhạt chê bai.

"Ký chủ, cô giết người hơi lộ liễu rồi đấy." 000 nhắc nhở.

"Không phải." Vân Yến lắc đầu.

"Không phải gì cơ?" 000 thắc mắc.

"Hắn là con dơi, giết rất nhiều người rồi, vì thế mà lệ khí mới nặng thế, ngay cả sau lưng hắn cũng có rất nhiều hồn ma." Vân Yến bình tĩnh giải thích, hiếm có khi nào mà cô lại nói chuyện nhẹ nhàng bình thường với 000 như vậy.

"Ký chủ, cô mở con mắt âm dương luôn rồi hả?" 000 giật khóe miệng, cô cái mẹ gì cũng biết thì quá phạm vi rồi đó.

"Mấy kẻ ngu ngốc như ngươi thì không thấy là đúng rồi, ai lại rảnh đến nỗi mở con mắt âm dương vậy?" Vân Yến bĩu môi, nói chuyện với cái hệ thống này cô thật sự không nhẹ nhàng nổi.

000: "..." Được rồi.

Vừa nghĩ ký chủ thật dịu dàng, thì ký chủ liền cục súc hung hăng.

Muốn đổi ký chủ!!!

Con dơi cũng là một mạng nha.

Vân Yến nhìn cái xác dưới chân mình rồi lại nhìn không gian quanh mình.

Cô phải tự mình xử lý cái xác này sao?

Không muốn đâu!

*Huyết bích: Loại máu của huyết tộc thuần chủng dùng để điều khiển các huyết tộc cấp thấp, đồng thời cũng có thể điều khiển con người.

Có hình dạng giọt máu bị đông, trong trường hợp này huyết tộc cấp cao đã bôi huyết bích quanh các kim tiêm rồi tiêm vào cho mọi người.

Sẽ giải thích rõ hơn vào các chương mới.