Xuyên Nhanh, Ký Chủ Không Tầm Thường

Chương 227: Thí chủ, hôm nay lại làm việc tốt sao? (4)



Thì ra mọi chuyện là vậy à...

Cô nheo mắt, phất tay một cái, Tinh Tú liền quay trở lại không gian.

Nhận thấy hình ảnh Vân Yến bị che chắn, ngay cả âm thanh cũng không ngoại lệ, 333 tuy tò mò cũng không dám lên tiếng.

Mặc dù không nhìn thấy nhưng nó vẫn cảm nhận được cô đang tức giận nha.

333 não thẳng nhưng không ngu.

_

Đáy mắt hiện lên một hiện lên một mạt tàn nhẫn, Vân Yến lười nhác dùng ngón tay gõ gõ nền nhà.

Bọn chủ thần bây giờ lại kết bè kết phái để đối đầu với cô như mấy trăm ngàn năm trước rồi.

Thật là một đám người không biết tự lượng sức mình mà. À không, là một đám chó chết không biết tự lượng sức mình.

Lần trước bọn chúng lấy lý do cô sửa chữa vị diện không tốt, lại kiêu ngạo ác độc phá vỡ vị diện của chúng để có cớ đánh với cô. Còn lần này chắc là bảo cô rời khỏi vị trí của mình quá lâu nên cần phải xử lý cô để đưa người khác lên thay cô làm người sửa chữa vị diện ha?

Bọn điên đó lại không nghĩ đến hậu quả khi đối đầu với cô hay sao? Không sợ kết quả lại như lần trước, lại bị cô đánh thừa sống thiếu chết?

Hay là nghĩ mình có người chống lưng liền tùy ý xóa ký ức, tác động ký ức rồi thuận tiện phong ấn sức mạnh cô dần dần để cho bản thân dùng?

Có phải xem thường cô quá rồi hay không?

Không biết là thằng chó nào cả gan chống lưng cho bọn chủ thần nữa. Có lẽ như hắn chán đời nên muốn một người xinh đẹp như cô kết liễu đời hắn nhỉ?

Mấy kẻ thiểu năng đó xem cô là một đứa chỉ có mặt đẹp và bộ não đầy cơ bắp như mình sao?

Ngu dốt!

Nếu sớm biết bọn chúng chán sống như vậy thì cô đã đánh chiếm hết mấy cái thành nhiệm vụ giả, giết từng người thân của bọn chủ thần trước mặt bọn chúng rồi sau đó tự tay kết liễu chúng.

Nghe nói trước khi cô làm người sửa chữa vị diện, Đại chủ thần bị mấy tên chủ thần còn lại phản bội, dành lấy sức mạnh sau đó phong ấn ở đâu đấy. Quả nhiên thâm tâm của bọn chủ thần là một đống mục nát rác rưởi, ngay cả đồng minh của mình còn xuống tay nhẫn tay như vậy.

Còn về phần của 000... cô cũng phải sớm gặp lại nó để lấy lại phần ký ức kia thôi.

Vì lần trước Vân Yến qua đôi mắt đoán trước tương lai của mình biết bản thân sẽ một lần nữa bị mất trí nhớ, liền niêm phong ký ức một số ký ức đã giành lại được trong Tinh Tú rồi chờ đến lúc thích hợp lấy lại từng chút là được.

Lúc ấy thật ra Vân Yến cảm thấy mình có chút lo xa. Nhưng bây giờ quả thật cô không lo xa, mà lại đoán rất đúng, còn chu đáo tự mình làm suy yếu khói đen cho bọn chủ thần kia có cơ hội mà tự tin lộ diện.

Vì việc Vân Yến suy yếu đã bị các chủ thần nghe ngóng được cho nên việc đánh nhau là không thể tránh, hiện tại chính là khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi trước chiến trận.

Một mình cô sẽ đấu với mấy trăm ngàn nhiệm vụ giả và tám chủ thần.

Ngoại trừ tên Tần Thụy yếu như bông và tên mất tích - Đại chủ thần thì mấy nhiệm vụ giả còn lại cũng sẽ nhận lệnh của chủ thần mà đối địch với cô.

Lần trước trận đánh dừng lại cũng nhờ có Tần Thụy giảng hòa, nếu nói là giảng hòa thì có chút sai, là Tần Thụy đe dọa bọn chủ thần đồng thời nịnh nọt Vân Yến thì đúng hơn.

Ngày trước Vân Yến có nuôi một con chim tên Thiên Vĩ nhưng vì quá kiêu căng, ngạo mạn giống cô cho nên nó đã bị thương trong trận chiến đó.

Nếu như Thiên Vĩ không bị thương, Vân Yến khẳng định sẽ không giảng hòa con mẹ gì cả, Kim Bảo và Tinh Tú vì thấy bạn mình bị thương nên cũng rất điên cuồng muốn chiến tiếp, nhưng đều bị cô cản lại.

Nghĩ đến đó, Vân Yến liền lấy từ trong không gian ra một chiếc lông vũ màu đỏ rực ngắm nhìn một chút. Lông vũ sặc sỡ lấp lánh, ánh lên kim quang thoạt nhìn xinh đẹp vô cùng.

Tuy thần sắc phức tạp, nhưng đáy mắt Vân Yến lại là một khoảng trầm tư.

Thiên Vĩ là một con phượng hoàng, thần thú của một vị diện cấp cao.

Tuy nói phượng hoàng có khả năng niết bàn trùng sinh nhưng là đã rất lâu từ lúc đó, Thiên Vĩ cũng không trở lại, vẫn không một động tĩnh.

Lúc đó Thiên Vĩ bị thương là do tên Ngũ chủ thần và Lục chủ thần hợp lực đánh lén nó. Hai kẻ đó một là Phỉ Khương, hai là... Ma Lộ.

Vì đánh nhau quá hăng nên Ma Lộ đã làm cho hồn phách của Thiên Vĩ hoàn toàn tan biến, không còn một sợi tàn hồn.

Lúc ấy thật sự Vân Yến đã nghĩ Thiên Vĩ đã chết. Tàn hồn cũng không còn thì làm sao có hy vọng sống sót?

Nhưng là Tần Thụy đã thuyết phục cô thành công, vì thế giữa cô và hắn có một bản khế ước tạm thời.

Căn bản là vì Vân Yến muốn tìm Thiên Vĩ, cho nên mới đáp ứng lời của Tần Thụy.

Bởi vì ngay cả cô là chủ nhân của Thiên Vĩ cũng không biết nó đang trôi nổi nơi nào. Mà Vân Yến tin tưởng Tần Thụy là bởi vì hắn có lông vũ của Thiên Vĩ.

Thiên Vĩ nếu như không tin tưởng ai thì nó sẽ không cho người đó lông vũ của mình. Đối với nó, người quan trọng nhất ngoài Vân Yến ra thì là bộ lông cao quý diễm lệ của mình.

Nếu Tần Thụy không biết Thiên Vĩ ở đâu, cô cũng sẽ không làm chuột bạch cho hắn, làm ký chủ cho cái hệ thống kỳ quặc.

Tần Thụy hành động rất đột ngột, lúc ấy Vân Yến còn đang sửa chữa một vị diện hiện đại, hắn liền kéo cô đi, bảo cô làm nhiệm vụ giả.

Vì thế ở thế giới ban đầu, Vân Yến có chút miễn cưỡng cùng ghét bỏ.

Nhưng nếu tất cả chuyện này mà do Tần Thụy bày ra, ngay cả chuyện Thiên Vĩ cũng là nói dối thì tốt nhất hắn nên tự mua quan tài cho mình trước.

Cô sẽ không để yên cho hắn một phút giây nào đâu.

Vân Yến nhất định sẽ truy đuổi hắn đến tận chân trời góc bể, dù cho núi có mòn, biển có cạn.

Còn về phần Cao Tử.

Thằng chó đó là một con bạch nhãn lang ngu xuẩn đần độn, ăn cháo đá bát.

Lần trước khi cô đối đầu cũng bọn chủ thần, Cao Tử còn đang đi sửa chửa vị tiện, không hề biết gì về việc này. Bản thân Cao Tử cũng như Vân Yến, chán ghét bọn chủ thần cho nên khi biết Vân Yến hợp tác cùng Tần Thụy, hắn vô cùng thất vọng.

Sau đó Vân Yến còn rời đi cái ghế của người sửa chữa vị diện để làm nhiệm vụ giả một cách im hơi lặng tiếng. Cao Tử biết chuyện là nhờ Phỉ Khương nói cho mình.

Vì lời qua tiếng lại quá nhiều, làm cho Cao Tử mất niềm tin vào Vân Yến và quay đầu tin tưởng Phỉ Khương, hai kẻ đó cùng hợp tác để đánh một vố vào người cô.

Vân Yến nhớ lúc mình tiện tay cứu Cao Tử, hắn nói cả đời sẽ không quên đại ân đức đó cơ. Lúc cô cũng bị lười, cho nên mới nhân tiện vớt Cao Tử làm trợ lý của mình luôn.

Đáng tiếc, cô lại đi cứu một con chó không biết nghe lời, lại còn tốn thời gian huấn luyện cho nó nữa chứ.