Xuyên Nhanh, Ký Chủ Không Tầm Thường

Chương 251: Thí chủ, hôm nay lại làm việc tốt sao? (28)



Trong khi Vân Yến đang trò chuyện cùng Tinh Tú thì đám người trong thành lại nghĩ rằng cô đang đứng yên để cảnh cáo bọn họ.

Lại thấy không khí xung quanh cô âm trầm như thế, bọn họ liền khẳng định suy nghĩ của mình đúng vì vậy mọi người liền dứt khoát lơ cô, không dám đặt sự chú ý lên cô nữa.

Cảm nhận được ai ai cũng cố ý đi cách xa mình cũng như không còn ánh mắt hoài nghi nào trên người mình nữa, Vân Yến rất hài lòng đi tiếp.

Đãi ngộ của cường giả này Vân Yến bày tỏ rằng mình rất thích.

Tiếp tục bước thẳng theo chỉ dẫn của Nhan Sở Tu chẳng bao lâu Vân Yến nhìn thấy thấp thoáng bóng hình rực rỡ tưng bừng của Nguyệt Tình lâu.

Nguyệt Tình lâu không hổ danh là một trong những nơi mà Nguyệt Phong để tâm nhất, nhìn từ ngoài cô cũng có thể cảm nhận được độ chịu chơi của nữ chính - *con ghẻ của cô.

*Vân Yến được xem như thiên đạo bản fake của vị diện này vì không nắm giữ toàn bộ quyền hành, nói dễ hiểu thì bây giờ bả là mẹ kế của nữ chính.

Cửa ra vào thì được dát vàng để thể hiện sự giàu có cao quý, từng chi tiết trong lâu được thiết kế xây dựng vô cùng tỉ mỉ, đồng thời nhờ tọa lạc tại vị trí trung tâm của Lãng Hiên thành mà khi ngồi trên tầng trên của lâu, khách quan có thể cảm nhận hết vẻ đẹp của phong cảnh nơi đây.

Người làm ở đây cũng đã được Nguyệt Phong chọn rất kĩ cho nên ai cũng có dung mạo trên mức trung bình đồng thời tu vi cũng khá cao, cả đám người làm có thực lực đủ để đối phó với mấy tên kẻ thù não tàn của Nguyệt Phong.

Vì Vân Yến đứng trước Nguyệt Tình lâu mà mãi không vào cho nên đám người làm có chút lo lắng, cả đám đùn đẩy nhau với hy vọng sẽ có một người ra nói chuyện và hỏi thăm cô làm gì ở đây nhưng mãi cũng chẳng ai chịu ra.

Bên cạnh đó vì Vân Yến đứng trước Nguyệt Tình lâu cho nên không ai dám đi vào, cũng như không ai dám đi ra, điều này làm ảnh hưởng đến việc làm ăn hôm nay của Nguyệt Tình lâu rất nhiều.

Cảm nhận được sự bồn chồn của bọn người trong Nguyệt Tình lâu khi nhìn thấy mình, Vân Yến liền suy nghĩ.

Có phải là lần đầu thấy người đẹp như cô nên bọn họ mới ngại ngùng như vậy không nhỉ?

Chắc chắn là vậy rồi!

"Một phần là do cô đẹp, điều này không thể chối nhưng phần lớn vẫn là do sự ngông cuồng lúc nãy của cô đấy." Đại hệ thống thấy Vân Yến lại tự luyến liền chầm chậm giải thích.

"Offline đi, ta không muốn nghe ngươi nói." Vân Yến không vui đuổi thẳng cổ đại hệ thống.

Đại hệ thống dường như quen với tính tình ngang ngược của cô cho nên liền ôn tồn giải thích: "Thân ái, tôi mới cảm nhận được khí tức của Khải Đồ nên mới online canh chừng cô."

"Canh chừng ta? Ngươi sợ ta làm gì với hắn à? Đừng có mà sinh lòng nghi ngờ một người tốt như ta!" Vân Yến bĩu môi, hai tay khoanh lại.

Thấy vậy đại hệ thống rất vui lòng hùa theo cô, lên tiếng nịnh bợ: "Đúng vậy nha, Vân Yến nhà chúng ta là người tốt, là một thiếu nữ xinh đẹp tốt bụng nhất trên trần đời này, không ai có thể sánh bằng."

Bị đại hệ thống khen đến nỗi hai lỗ mũi muốn phồng lên, Vân Yến mới chịu đi tiếp vào bên trong Nguyệt Tình lâu.

Vừa mới bước vào trong thôi đã có hai người tiếp đón cô rất nồng nhiệt.

Chắc là vì xem trọng Vân Yến cho nên người ra tiếp cô là hai người có tu vi cao nhất trong tất cả hạ nhân ở đây.

"Đại nhân, ngài đến đây là để uống rượu sao? Nguyệt Tình lâu chúng ta có rất nhiều loại rượu ngon mà có thể ngài chưa bao giờ biết đến."

Hạ nhân một vừa nói xong, hạ nhân hai đã tiếp lời, "Nguyệt Tình lâu còn có một dịch vụ đặc biệt, nếu ngài hứng thú có thể đi theo tiểu nhân."

Nói xong cả hai hạ nhân liền câm miệng như hến, đầu hơi cúi xuống, mắt nhìn mặt đất chờ Vân Yến lên tiếng.

Vân Yến trước hết nhìn một vòng quang Nguyệt Tình lâu, trong tầm mắt cô hiện tại chỉ thấy có sự đề phòng cùng thận trọng của đám người trong lâu, không có nữ chính, cũng không có Khải Đồ.

Thấy vậy, sắc mặt của Vân Yến lập tức kém đi.

Không hiểu tại sao lại có người thích nhốt người ở thanh lâu nhỉ?

Đã bắt cóc thì hãy nhốt ở nơi mà không ai biết đi chứ!

Đám hạ nhân khi thấy sắc mặt Vân Yến không rõ lý do liền kém đi liền cuống cuồng cả lên nhưng không ai dám mở miệng ra nói.

Đồng thời có vài vị khách quan trong lâu cũng cảm nhận được Vân Yến có hiềm khích với Nguyệt Tình lâu cho nên liền nhân lúc cô thất thần mà thanh toán rồi nhanh chóng rời đi.

Ở tu chân giới muốn sống lâu thì nên sống yên phận, không xen vào chuyện người khác, không lo chuyện bao đồng.

Hiển nhiên việc các quan khách chạy đi hết là việc hết sức bình thường.

"Vân Yến, thu lại sát khí của cô đi, cũng không có ai ở đây để cô ra vẻ." Đại hệ thống lãnh đạm khuyên nhủ, "Khải Đồ ở gần đây thôi, đi theo chỉ dẫn của tôi đi."

Lời nói của đại hệ thống không thành công làm cho Vân Yến thu liễm hắc khí ngược lại khiến cô bắt đầu hứng thú với việc chơi trò ỷ mạnh khiếp yếu với đám hạ nhân này.

"Ta đến tìm một tên hòa thượng tên Khải Đồ, ta biết hắn đang ở đây nên mới đến, nếu không muốn cả thành này chỉ còn đống đổ nát thì mau dẫn ta đi tìm hắn." Vân Yến nói rất chậm, lại có sát ý trong lời nói khiến cho đám hạ nhân sợ đến xanh mặt.

Quả nhiên Vân Yến vừa nói vậy đã có vài hạ nhân sửng sốt, biểu cảm đó đã khẳng định việc bọn họ có giam giữ Khải Đồ là thật.

Tuy lời nói của cô vô cùng đáng sợ nhưng vẫn có một tên hạ nhân khá gan dạ lên tiếng trả lời.

"Thưa ngài, ở Nguyệt Tình lâu chúng ta không hề quen biết vị hòa thượng nào tên Khải Đồ!"

"Ồ?" Vân Yến khẽ cười, môi hồng hơi nhếch lên, "Nếu lát nữa ta đem một người như vậy ra từ Nguyệt Tình lâu thì các ngươi sẽ thế nào đây? Chặt tay? Cắt lưỡi hay là moi tim?"

Vừa nói Vân Yến liền vui vẻ miêu tả khung cảnh ấy khiến cho chưởng quầy cũng không thể để yên nữa, nàng ta ngay lập tức chạy ra định giải thích nhưng lại bị cô cản lại.

Những lời nói cao ngạo mà ngông cuồng vang lên khắp lâu khiến cho những người còn ở lại không khỏi sinh ra một cỗ lửa giận.

"Ta cũng không ngại người ngoài đâu, ai đang định hạ thủ có thể trực tiếp lên vũ khí để đánh với ta luôn."

Nói rồi Vân Yến liền đưa kiếm ra thẳng tay chọt vào viên đá truyền thanh bên hông chưởng quầy.

Dường như hành động đưa kiếm ra của Vân Yến đã thành công chọc bọn hạ nhân ở đây tức giận, cô cong môi nhìn cả chục ngươi quay quanh mình với nhiều loại vũ khí vô cùng độc đáo.

"Hừm, không chột dạ thì đưa thêm người ra làm gì nhỉ?" Vân Yến thở dài, "Ta lại không muốn giết người đâu cho nên hy vọng các ngươi có đủ tiền để chữa thương."

Ngoài những cấp dưới trung thành của Nguyệt Phong, còn có người vì mang giao tình với nàng ta mà ở lại bảo vệ Nguyệt Tình lâu.

Đống đá truyền tống thanh của bọn họ đã sớm bị Vân Yến dùng tinh thần lực bóp nát hết cho nên không ai có cơ hội liên lạc với Nguyệt Phong cả.

Đồng tử sâu thẳm mang theo vài tia chế giễu, môi không tự chủ mà câu lên thành một nụ cười kì dị, Vân Yến nhẹ nhàng vươn kiếm chém nát vũ khí trong tay những người gần mình cũng như dùng tay đập vào *huyệt á môn của họ.

*Huyệt á môn:

- Vị trí: Sau ót, chỗ lõm giữa gai đốt sống cổ thứ nhất và đốt sống cổ thứ 2.

- Khi bị điểm trúng: Đập vào khu diên tuỷ (một phần não sau nối tuỷ sống) sẽ không nói được, choáng đầu, ngã xuống đất bất tỉnh.

Cảm nhận được sự nhanh nhạy và sắc bén của Vân Yến, sự cẩn trọng trong đám người lại tăng. Đồng thời cũng thấy sát khí nồng nặc từ nụ cười nhàn nhạt ấy, sóng lưng bọn họ không tự chủ mà run rẩy một cái.

Khi thấy đã có vài người mất đi ý chí chiến đấu mà lùi lại định chạy trốn, Vân Yến lập tức lên tiếng thanh minh cho bản thân: "Đừng sợ, ta không giết người."

Nhưng lời nói của Vân Yến lại tràn ngập ý cười như đang đùa giỡn với họ làm cho bọn họ thêm phần cảnh giác với cô.

Để có thể phối hợp hiệu quả, họ lập tức tụm lại một chỗ để bàn bạc. Một lúc sau, cả đám liền tập trung dùng linh khí tạo thành một cái lồng bao quanh cả người Vân Yến hòng nhốt cô lại.

Vân Yến nhìn cái lồng mỏng manh này, ánh mắt lộ rõ sự thất vọng, cô vừa đưa tay ra chạm nhẹ một cái, cái lồng đã không chịu nổi áp lực mà tan vỡ.

"Hơi yếu nha, các ngươi nên tập trung vào độ dày thay vì tập trung vào độ rộng của cái lồng." Vân Yến tiếc nuối nói, nhưng nghe kĩ thì toàn là ý mỉa mai.

Tuy bị chọc giận nhưng bọn họ vẫn biết lường sức mình mà lùi ra sau hòng kéo dài thời gian chờ cứu viện đến.

"Hừm... các ngươi chờ Nguyệt Phong đến sao? Thật đáng tiếc, đống đá truyền thanh ấy của các ngươi đều bị ta phá nát hết rồi?" Vân Yến cười cười, sau đó che miệng vờ bất ngờ, "À, các ngươi không nhận ra nhỉ? Mà nhận ra rồi thì cũng đừng buồn nha."

Nghe Vân Yến nói vậy, bọn họ lập tức kiểm tra đống đá truyền thanh của mình, sau khi đã nhận thấy tất cả đều bị hư như lời của cô nói, khuôn mặt của bọn họ từ lo lắng chuyển sang khiếp đảm.

Biết bọn họ đã mất hết ý chí chiến đấu thật rồi, Vân Yến cũng không còn hứng chọc ghẹo nữa, cô nghiêng đầu nhìn chưởng quầy.

"Xin lỗi ta đi chứ? Cũng đưa ta đến chỗ của Khải Đồ nữa."

Chưởng quầy là nữ nhân cho nên khi đáp lại Vân Yến, giọng của nàng ta có phần chói tai.

"Ta không biết! Ta thật sự không biết!"

Vân Yến xoa xoa lỗ tai trắng nõn của mình, đảo mắt suy ngẫm: "Không biết hay là không dám đây nhỉ."

Hai vai chưởng quầy run run, quật cường nhìn cô, nhưng hai mắt thì đã sớm đỏ bừng vì đám người làm trong lâu toàn bộ đã bị cô đánh ngất hết, không còn ai cho chưởng quầy có thể dựa dẫm cũng như bàn bạc.

Việc này hoàn toàn là do Vân Yến cố ý, vì Nguyệt Tình lâu chủ yếu hoạt động do sự chỉ thị từ trên truyền xuống nên việc tạo ra sự hỗn loạn rất dễ, chỉ cần tiêu diệt tên cầm đầu thì bọn người còn lại sẽ như rắn mất đầu mà chạy tán loạn.

Hoặc tiêu diệt toàn bộ cấp dưới đồng thời thể hiện thực lực hơn tên cầm đầu sẽ khiến cho hắn có tâm lý không ổn định.

May mắn làm sao khi chưởng quầy ở đây là kẻ yếu nhất trong đám, lại là người đẹp nhất cũng như thông minh nhất, vì thế tuy thực lực không cao vẫn được Nguyệt Phong tin tưởng giao chức chưởng quầy.

Đáng tiếc là sự thông minh và xinh đẹp ấy bây giờ lại không có chỗ sử dụng mất rồi.

"Cho ngươi một phút suy nghĩ đó chưởng quầy, những người còn lại không liên quan có thể rời đi." Vân Yến thân thiện làm động tác mời ra khỏi đây với bọn người được tung hô là cường giả kia.

Quả nhiên bọn họ rất nghe lời, lập tức ra khỏi thanh lâu, để lại một mình chưởng quầy ở lại với khuôn mặt đầy lo sợ.

Có lẽ vì đối diện với Vân Yến quá đáng sợ cho nên chưởng quầy suy nghĩ mãi không xong và nàng ta đã suy nghĩ lố hai mươi giây.

Nhưng hôm nay cô lại tốt bụng đến lạ, dù biết chưởng quầy đã suy nghĩ lố thời gian mà mình đưa ra, cô cũng không lên tiếng trách cứ hay giận dữ.

"Vị hòa thượng ấy ở tầng hầm..." Chưởng quầy cắn môi một hồi mới chịu nói ra, sau khi nói ra lại còn tỏ ra mình đang đau đớn vì phản bội người đã tin tưởng mình.

Nghe được câu trả lời mong muốn, Vân Yến hài lòng đến gần chưởng quầy, nhẹ nhàng vén mái tóc đen của nàng ta, sau đó khẽ nói: "Hôm nay tha cho cô, lá thư này đưa cho Nguyệt Phong, ngoan ngoãn đưa cho nàng ta."

Hơi lạnh phả vào tai, lại vươn một ít ở cổ làm cho chưởng quầy hơi rùng người, khi đã hoàn hồn, chưởng quầy liền nhận ra Vân Yến đã sớm đi mất.

Chưởng quầy nhìn lá thư màu trắng trên tay mình, tay nhỏ run rẩy, chậm rãi đưa mắt ngắm nhìn xung quanh, khi thấy bàn ghế đã bị đập nát cũng như toàn bộ nhân viên bị đánh đập thê thảm, nàng ta không kiềm chế nổi mà bật khóc nức nở.

Nguyệt tỷ... ta phụ kì vọng của tỷ rồi...