Xuyên Nhanh, Ký Chủ Không Tầm Thường

Chương 262: Thí chủ, hôm nay lại làm việc tốt sao? (39)



Sáng sớm tinh mơ khi giọt sương vẫn còn đọng trên lá xanh mơn mởn, nắng mai vẫn còn vươn trên cành cây, đã có hai người nọ đã bước chân vào khu rừng thiêng.

Vì sao gọi là rừng thiêng?

Chính là vì cánh rừng này có linh hồn, chỉ cần ngươi có tâm hồn bất chính, nó lập tức đá ngươi bay ra bãi rác, không cho ngươi đi tiếp.

Bất quá, tâm hồn của hai con người vừa bước vào cũng không xấu cho lắm cho nên rừng thiêng bỏ qua mà tiếp tục quan sát họ.

Ai biết được họ lúc nào sẽ có tâm hồn bất...

Thiếu nữ kia nhận thấy có một cỗ sức mạnh đang quan sát họ nhưng không có ác ý liền biết linh hồn của rừng thiêng đang ở đây.

"Rừng thiêng, mau mở cánh cửa dẫn đến lục địa Phong Tinh." Thiếu nữ mỉm cười, dịu dàng lên tiếng.

Sao nào, thấy bà đây dịu dàng tốt đẹp như vậy thì sẽ mở cửa đúng không?

Ai ngờ rừng thiêng không theo lẽ thường, nghe vậy liền phẫn nộ đáp: "Con người dạo này rất kiêu ngạo ha! Còn dám ra lệnh cho rừng thiêng ta đây à?"

Á à, bà đây đã nhẹ nhàng như vậy còn không thích?

Muốn đánh lộn chứ gì?

Thiếu nữ giật giật đuôi lông mày, lấy kiếm ra chuẩn bị chém cây đe dọa nhưng lại bị thiếu niên bên cạnh cản lại.

"A di đà phật, tiểu tăng thay mặt nữ thí chủ xin lỗi ngài rừng thiêng. Đồng thời xin phép ngài có thể mở cửa lục địa Phong Tinh cho chúng ta vào, chúng ta cần vào Phong Tinh để tu luyện." Khải Đồ nhẹ nhàng giải thích, ánh mắt như phát ra một loại ánh sáng nhu hòa mà lung linh.

Thấy Khải Đồ có phép tắc lại có tâm địa thiện lương như vậy, rừng thiêng vui vẻ đáp ứng: "Được nha."

Vân Yến: Ý mi là tâm địa bà đây không thiện lương?

Rất tức giận nha, cái đồ phân biệt đối xử!

"Nhưng mà Phong Tinh hiện tại không mở cửa đón khách nữa đâu." Rừng thiêng tỉnh bơ nói thêm, "Các ngươi đi tiếp thì có lẽ sẽ có đường tắt để vào Phong Tinh đó."

"Tại sao không đón khách?" Vân Yến hỏi.

"Để không gặp phải những kẻ như ngươi đấy." Rừng thiêng thẳng thắn đáp.

"À, xinh đẹp khuynh nước khuynh thành lại ngây thơ tốt đẹp như ta quả thật không nên gặp, sẽ tương tư thành bệnh." Vân Yến vỗ trán, vẻ mặt như bừng tỉnh mà tán thành với rừng thiêng.

Rừng thiêng: Đồ thần kinh.

Rừng thiêng không nói một câu liền dịch chuyển cả Vân Yến và Khải Đồ ra khỏi rừng, sau đó còn tốt bụng nhắc nhở: "Phong Tinh và ta là bạn thân, ta ở trước, Phong Tinh ở sau, tìm đường vui vẻ há."

Sau khi nhắc nhở, rừng thiêng liền đe dọa: "Đừng để con cháu các ngươi vào rừng thiêng ta đây nữa! Cái đồ tâm địa tối đen."

Vân Yến: "..." Oa, tính tình thật xấu.

Khải Đồ mỉm cười nhìn Vân Yến, sau đó chỉ chỉ.

"Đoàn sương mù kia có lẽ là Phong Tinh."

Nhìn theo hướng chỉ của Khải Đồ, quả nhiên Vân Yến liền thấy một đoàn sương mù dày đặc.

Quả nhiên rừng thiêng nọ chỉ đường không sai, một kẻ khẩu xà tâm phật.

Mà rừng thiêng quả nhiên là bạn thân của Phong Tinh, đều có linh hồn, đều nhạy cảm với tâm hồn của những người khác.

Sau một hồi đi đến gần đoàn sương mù, Vân Yến liền thấy thấp thoáng hình ảnh của một ngọn núi trong đoàn sương mù này.

Núi Hạ Âm!

Thấy vậy, Vân Yến xúc động đến nỗi muốn ôm chocolate vào lòng.

Thật kích động nha!

Vân Yến còn đang đắm chìm trong những dòng suy nghĩ thì bị Khải Đồ cắt ngang.

Hắn gắt gao nhấp môi, nói với một giọng khá nặng nề: "Thí chủ, ta có chuyện muốn nói với ngài."

"Một lát nữa đi." Vân Yến trả lời rất nhanh, mày đột nhiên hơi nhướng lên, "Ta có khách."

Nghe vậy Khải Đồ liền đưa mắt nhìn theo hướng nhìn của Vân Yến, quả nhiên có 'khách.'

Một đám hắc y nhân chừng hai mươi mấy người không biết từ đâu mà xuất hiện, đặc biệt y phục của bọn họ vô cùng kì lạ, dường như họ không phải là người ở đây.

Vân Yến đứng chắn trước Khải Đồ, ánh mắt lộ rõ ra ý đánh giá bọn họ.

"Nhiệm vụ giả?" Cô cong môi, nhàn nhạt lên tiếng.

Thiếu nữ một thân tím mơ ảo, tà váy nhẹ nhàng phiêu bồng trong gió, vạt áo theo hướng chuyển động của tay mà run run.

Tóc đen mượt mà bay theo hướng gió khiến cô trông hiếu chiến ngạo nghễ vô cùng.

Đám nhiệm vụ giả như muốn xác nhận gì đó mà nhìn chằm chằm cô.

Một lúc sau kẻ cầm đầu trong đám nhiệm vụ giả bước lên phía trước, kính trọng nói lời chào: "Đúng vậy, hân hạnh được gặp ngài, Vân Yến."

Thấy bọn người đối diện biết tên mình, Vân Yến lập tức vào trạng thái đề phòng.

"Không cần đề phòng chúng tôi!" Kẻ cầm đầu giải thích, "Chúng tôi đến là để giúp ngài!"

Vân Yến cười lạnh.

Nghĩ nói vậy là bà đây liền tin à?

Cái bộ dạng không có hảo ý gì mà bảo giúp cô à?

Đột nhiên đám nhiệm vụ giả lại ghé lại gần nhau, xì xầm to nhỏ, sau đó lại nhìn sang Khải Đồ.

Thiếu niên một thân áo cà sa nghiêm chỉnh, phật khí mười phần, trên cổ đeo một chuỗi hạt phật phảng phất chút linh khí, giữa mi tâm hắn nở rộ một đóa sen trắng tinh khiết, không nhiễm bụi trần.

Bộ dạng thánh khiết mà không thể nào xúc phạm được này... đúng thật là mục tiêu nhiệm vụ.

Kẻ cầm đầu lại bước lên, không chút khách khí mà chỉ vào người phía sau cô mà nói: "Vân Yến đại nhân, ở gần Khải Đồ lâu sẽ khiến cho sức mạnh của ngài bị ảnh hưởng nặng nề, ngài nên xóa bỏ hắn trước khi hắn lớn mạnh."

Ánh mắt Vân Yến từ đề phòng dần dần trở nên lạnh nhạt đến cực điểm.

Cô nâng cao cằm, bày ra dáng vẻ nhìn người bằng nửa con mắt, từ trong xương cốt phát ra một loại tự phụ khiến người ta buộc phải kính sợ.

"Giải thích, không giải thích được thì ta sẽ đánh ch..." Đang nói thì đột nhiên cảm nhận ánh mắt hòa ái của Khải Đồ, Vân Yến liền đổi từ: "Đánh gãy chân các ngươi, vứt các ngươi xuống biển bơi cùng quái vật."

Nhóm nhiệm vụ giả ấy nghe xong liền nhìn nhau, sau đó thâm sâu khó lường nhìn cô, cũng không chịu giải thích.

Thấy bọn họ quyết không nói một câu nào nữa, Vân Yến đảo mắt suy ngẫm, một lúc sau liền nghĩ ra được cái cớ để đánh bọn họ.

"Các ngươi quả nhiên thâm sâu khó lường, nhân danh người tốt, ta sẽ ra tay trừ gian diệt ác." Vân Yến cong môi, âm thanh pha chút vui vẻ.

Nói như vậy thì chắc chắn Khải Đồ sẽ không cản cô!

Ôi, sao cô có thể thông minh như vậy được chứ!?

Nhóm nhiệm vụ giả: "..." Quả nhiên rất tự luyến.

Nhóm nhiệm vụ giả lại nhìn nhau, cuối cùng cũng hạ giọng buông lời tuyên chiến.

"Vân Yến đại nhân, chúng tôi làm những việc này đều là vì ngài, vì thế xin đắc tội."

Vân Yến cũng không ngại mà trực tiếp vào tư thế chuẩn bị chiến đấu.

Thấy Vân Yến chuẩn bị giao chiến, ý cười trên khóe môi Khải Đồ nhạt dần. Hắn chậm rãi ngồi xuống, hai chân xếp bằng, mắt khẽ nhắm lại, chuyên chú niệm phật.

Hàng mi Khải Đồ hơi run, khóe môi theo lời niệm mà nhấp nhấp, thoạt nhìn tiên khí lại vô cùng lãnh đạm.

Hắn như đóa sen trắng nở ngay dưới chân phật, yên tĩnh chú tâm tu hành, ngày càng nở rộ xinh đẹp tinh khiết khiến người không thể nào suy nghĩ thô tục.

Những câu phật chú mà Khải Đồ niệm vô cùng êm tai, hào quang kim sắc theo lời chú của hắn mà ngày càng lớn mạnh bao quanh cả một khu gần hắn.

Vân Yến liếc nhìn Khải Đồ một chút để đảm bảo rằng hắn vẫn an toàn, lại nhìn thấy hắn đang niệm phật.

Điều này rất bình thường vì lần nào cô đánh nhau, Khải Đồ cũng ngồi im niệm phật, dù không biết lý do hắn làm vậy nhưng cô cũng không cản.

Nhưng lần này, cả người Khải Đồ bị bao bọc bởi phật quang, lại có kết ấn của Phật gia.

Thiếu niên, che giấu rất tốt!

Vân Yến cười lạnh, sau đó quay qua tiếp tục nhìn đám nhiệm vụ giả.

Biết rõ Vân Yến không dễ đánh bại, bọn người lập tức động thủ, chia ra bốn nhóm, ba nhóm đánh trực tiếp với cô, nhóm còn lại vòng qua bên cô để giết Khải Đồ vẫn đang niệm phật bên kia.

Vân Yến tất nhiên không cho bọn hắn giữ thế chủ động, cô vươn kiếm xoay người đâm thẳng vào từng người bọn họ.

Vì ở dạng linh hồn thể nên bọn họ bị chém cũng không có máu nhưng Tinh Tú có khả năng tiêu diệt linh hồn thế nên tất cả bọn họ hóa thành hư không.

Ngoài cát bụi, còn có tiếng hét thảm thương vang vọng trong không khí.

Dường như nghe thấy được tiếng hét quá đau đớn, Khải Đồ lại càng niệm nhanh hơn, phật quang vì thế cũng ngày càng lớn mạnh.

Tiếc là bọn họ vẫn chưa kịp biết phật quang của Khải Đồ sẽ ảnh hưởng đến mình thì đã bị Vân Yến chụp chết.

Không một ai trong số bọn họ có thể đến gần Khải Đồ được vì Vân Yến quá mức bá đạo.

Thấy bản thân không bao vây được Vân Yến, bọn họ lại đổi kế hoạch, tất cả đều dồn vào cô, nỗ lực dùng tất cả sức đánh.

Thấy vậy, Vân Yến liền điều động hắc khí, một bên dùng kiếm, bên còn lại là hắc khí theo lời của cô mà bao bọc bọn đánh lén, chậm rãi ăn mòn từng linh hồn một.

Nhìn hắc khí từ từ cắn nuốt mấy linh hồn, đôi mắt cô không hiện lên một tia cảm xúc, sát khí vẫn còn vương vấn bên người.

Cho đến khi tất cả linh hồn bị tiêu diệt, hắc khí mới quay trở lại người của Vân Yến.

Xong việc, Vân Yến phủi phủi tay xoay người nhìn Khải Đồ.

"Bọn chúng đã chạy hết rồi, đi đến Phong Tinh thôi."

Thật ra toàn bộ đã bị cô hôi phi yên diệt nhưng Vân Yến không muốn nói ra, mắc công Khải Đồ lại dở chứng nữa.

Núi Hạ Âm đã ngay trước mặt, Vân Yến không nghĩ làm mọi chuyện đổ sông đổ biển.