Xuyên Nhanh, Ký Chủ Không Tầm Thường

Chương 264: Ngoại Truyện: Có Một Kẻ Si Tình Luôn Đợi



Tương truyền nơi âm phủ tối tăm, ngày đêm như nhau một mảnh u ám có một vị hòa thượng vô cùng đẹp mắt, dung nhan kinh diễm, Tây Thi cũng không bằng một nửa.

Vị hòa thượng này rất có duyên với Phật, Phật dạy bất cứ điều gì hắn cũng thực minh bạch, bên cạnh đó hắn còn rất nỗ lực tu hành.

Nhưng chỉ vì một chấp niệm nhỏ mà vị hòa thượng này buộc phải dừng việc tu hành để rồi đi luân hồi.

Vốn nghĩ sẽ luân hồi để kiếp sau lại tiếp tục ở bên Phật Tổ tu hành, ai ngờ giữa chừng hòa thượng ấy lại từ chối uống canh mạnh bà, hắn bảo hắn không cần quên sự việc kiếp này, hắn chỉ cần luân hồi.

Không ai hiểu rõ vì sao hòa thượng lại làm vậy, rõ ràng hắn có tiền đồ vô hạn, cớ sao lại buộc mình vào những câu chuyện đã qua.

Không còn cách nào khác, cũng không thể thuyết phục được, mạnh bà đành phải cho hắn biết một cách không cần uống canh mạnh bà mà vẫn có thể luân hồi.

Chắn giữa đường Hoàng Tuyền và Âm Phủ chính là con sông Vong Xuyên.

Sông Vong Xuyên có nước màu đỏ rực, những oán hồn ma quỷ không chịu luân hồi, không muốn uống canh Mạnh Bà đều nhảy xuống đó bởi Âm Phủ tương truyền ------- Nếu đã không muốn quên đi kiếp trước, cứ nhảy vào sông Vong Xuyên, nếu ngàn năm sau, ngươi vẫn một mực tưởng nhớ chuyện xưa như vậy, ngươi sẽ được luân hồi cùng với những ký ức mà ngươi muốn giữ lại.

Ngàn năm đó ngươi sẽ cô đơn tịch mịch, sẽ bị dày vò tâm can, nếu tâm không vững sẽ bị nhập ma rồi biến thành oán hồn.

Khi đã thành oán hồn thì cơ hội luân hồi của ngươi xem như không còn. Ngoài ra, nếu như oán khí tích tụ quá nhiều ở linh hồn của ngươi, vậy thì ngươi sẽ bị giết chết để không làm ảnh hưởng đến trần gian.

Vị hòa thượng kia nghe vậy liền nở nụ cười cảm tạ Mạnh Bà, sau đó liền nhảy xuống sông Vong Xuyên.

Vậy mà đã ngàn năm trôi qua, vị hòa thượng nọ vẫn một mực đạm nhiên ngồi dưới đáy sông, không sinh ra oán khí cũng không bị những thứ hôi tanh ở đó ăn mòn.

Sau khi câu lấy linh hồn của hòa thượng, Diêm vương gia được người nơi trần gian nhờ vả rằng hãy làm cho hắn buông bỏ chấp niệm, một lòng hướng Phật.

Nếu làm được, bọn họ tất nhiên sẽ trả ơn cho Diêm vương gia vì thế ông ta sẵn lòng chấp nhận.

Bởi lẽ đó mà cứ mỗi trăm năm, Diêm vương gia sẽ phái người xuống hỏi hắn, cũng sẽ khuyên nhủ, trò chuyện cùng hắn.

Bọn họ ấy thế mà lại sợ hòa thượng nhỏ tuổi ấy nhập ma.

Họ nghĩ hòa thượng ấy có thiên tư cao như vậy, nếu mà nhập ma chỉ sợ sẽ khiến cho mọi thứ rối loạn, chúng sinh đau khổ.

Lần này người được Diêm vương gia phái xuống là một tiểu quỷ người mới.

Tiểu quỷ vừa được mạnh bà đưa xuống đáy sông Vong Xuyên, đã nhìn thấy vị hòa thượng một thân linh khí không chút phàm tục đang ngồi im như tượng gỗ.

Thấy vậy, trong lòng tiểu quỷ có chút khẩn trương.

Vị hòa thượng này xác thực rất đẹp, ngũ quan thâm thúy, khóe mắt đều mang một loại nhu tình dịu dàng, môi mỏng hồng nhạt.

Mái tóc màu trắng mềm mại như loại tơ lụa cao cấp thả sau lưng, thoạt nhìn như thần tiên giáng thế.

Giữa mi tâm hắn có một đóa sen đỏ đang dần chuyển đen nở rộ làm cho khuôn mặt vị hòa thượng hòa ái mang theo vài phần yêu dã cô độc.

Cả người hắn được bao bọc bởi phật quang kim sa, nhưng nhìn kĩ thì nhận thấy phật quang đã nhiễm chút hắc ám.

Giữa không gian đen như mực, u ám, huyết tinh, dường như giữa nơi mà mọi thứ đều xấu xa, chỉ có mình hắn là tốt đẹp, là thiện lương.

Cứ như đóa sen trắng mọc giữa bùn lầy, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, ngược lại những cảnh vật ấy lại làm tôn lên sự trong sáng của hắn.

Tiểu quỷ chầm chậm bước đến gần vị hòa thượng đó, cẩn thận hỏi, giọng điệu như rất sợ sẽ làm phiền hắn.

"Hòa thượng, ngươi muốn luân hồi sao? Xóa đi kí ức, bỏ chấp niệm xuống, một lòng hướng phật!"

Phỏng chừng là đã lâu không nói chuyện cùng ai cho nên vị hòa thượng ấy phản ứng có chút chậm, hắn khép hờ đôi mắt, ôn tồn trả lời.

"Không cần gọi ta là hòa thượng, ta đã hoàn tục, ta cũng không muốn bỏ đi chấp niệm của mình."

Tiểu quỷ không cam lòng, lại khuyên nhủ: "Hòa thượng, ngươi không thể như vậy được."

Vị hòa thượng đáp lại thực lãnh đạm, mỗi lần gặp, ai cũng sẽ thấy nụ cười lạnh nhạt treo bên môi của hắn.

"Ta không còn là Hòa Minh hòa thượng nữa, bây giờ ta chỉ đơn giản là Khải Đồ."

Mỗi lần đi hỏi, lại nhận một câu trả lời y hệt khiến cho người của Diêm vương gia có chút thương cảm.

Hòa thượng à, vì sao ngươi lại có chấp niệm sâu như vậy?

Ngươi tuấn mỹ vô song, tài năng vô tận, Phật duyên vô cùng.

Nhưng đáng tiếc cũng không thể thu được chính quả chỉ vì hai chữ chấp niệm...

Nhìn thấy sự bối rối nơi tiểu quỷ, Khải Đồ nhàn nhạt nở nụ cười, nghiêm túc đáp lại.

"Tiểu quỷ, ngươi trở về đi, cứ để ta giữ lấy chấp niệm đó, lại không cần khuyên nhủ ta."

Đã không còn lời nào để nói, tiểu quỷ đành rời đi.

Người nọ vừa đi, chốc lát, lại có người đến.

"Đã lâu không gặp, Cao Sơn đại sư." Khải Đồ không cần mở mắt cũng nhận ra, hắn ôn tồn chào hỏi.

Cao Sơn đại sư thở dài, giọng nói ồm ồm: "Hòa Minh, ngươi..."

"Cao Sơn đại sư, ta là Khải Đồ, không phải Hòa Minh." Khải Đồ cười nhẹ, khẽ nhắc nhở.

Nghe vậy, Cao Sơn đại sư chậm rãi lắc đầu.

"Dù là Khải Đồ hay là Hòa Minh, ngươi đều là đồ đệ của ta."

"Ta không còn tu phật thì làm sao có thể là đồ đệ của ngài?" Hắn nhẹ giọng đáp.

"Hòa Minh!" Cao Sơn đại sư nhăn mày, quát một tiếng, sau đó liền hạ giọng, "Ngươi đến khuôn mặt và tên tuổi của nàng ta còn chưa nhớ, vậy mà ngươi liền cho rằng đã gặp, đã cùng đồng hành? Nàng ta chỉ là một chấp niệm, ảo ảnh ngươi tự tạo ra mà thôi!"

"Chấp niệm ta xin nhận, còn ảo ảnh? Nàng lại không phải ảo ảnh. Ta không nhớ tên nàng, không nhớ khuôn mặt nàng thì đã sao?" Khải Đồ lạnh nhạt nói, "Chỉ cần ta biết nàng tồn tại, nàng là người ta yêu là được rồi."

"Ngươi!" Khuôn mặt Cao Sơn đại sư hơi tái lại, "Nếu đã quyết như vậy, ngươi sẽ bị giam giữ ở sông Vong Xuyên cho đến khi chấp niệm của ngươi tan biến! Còn về nàng, ngươi có ở đây cả ngàn năm, cả tỷ năm, cũng sẽ không bao giờ có thể gặp được nàng!"

Đối diện với lời nói tàn nhẫn của Cao Sơn đại sư, Khải Đồ không cười nữa.

"Ngài... buộc phải tàn nhẫn như vậy sao?"

"Ta nhẫn tâm như vậy, là vì nghĩ cho ngươi, tất cả mọi chuyện đều là vì ta nghĩ cho ngươi!"

"Cảm tạ ngài, ta không cần ngài nghĩ cho ta." Khải Đồ rũ mi che đi dòng cảm xúc ở đáy mắt, ôn hòa đáp lại.

...

"Phật bảo ái tình chính là một thử thách ta phải vượt qua, là chấp niệm mà ta phải buông bỏ."

"Nếu đã là thử thách, ta sẽ không vượt qua, nếu đã là chấp niệm, ta sẽ giữ mãi trong lòng."

"Là ta có tội, ta có tội với Phật Tổ, có tội với sư phụ."

"Nhưng nếu gặp nàng đã là sai, ta nguyện cả đời ta chênh vênh, không có một đáp án đúng."

"Nếu gặp nàng là tội nghiệt, ta nguyện là thứ tội nghiệt mãi mãi."

"Người đời chán ghét cũng được, sư phụ thất vọng cũng được, ta không quan tâm."

"Bởi vì người có thể khiến ta quan tâm chỉ có nàng."

____

Thiếu niên năm ấy vẫn nở nụ cười.

Nhưng đã không còn ôn nhu ấm áp như khi bên nàng.

Thiếu niên năm ấy vẫn nở nụ cười.

Nhưng là nụ cười xa cách, đạm bạc làm nhân tâm không khỏi buồn thương.

Thiếu niên bây giờ, trong lòng không có phật mà chỉ có một người thiếu nữ - ngông cuồng, ngạo nghễ, không để ai vào mắt.

Hắn đã chờ đợi nàng từ rất lâu, từ lúc đóa sen còn trắng trong cho đến lúc đã vương vấn một tia hắc sắc.

Khải Đồ.

/////

Khi nào thời gian còn tồn tại, khi đó hắn vẫn đợi nàng.