Xuyên Nhanh, Ký Chủ Không Tầm Thường

Chương 271: Bạn gái cũ là kẻ hám danh lợi (2)



Bảy giờ sáng, ánh nắng mặt trời từ cửa sổ len vào chiếu thẳng vào mặt thiếu nữ nằm trên giường, làm lộ ra khuôn mặt tái nhợt nhiễm sắc đỏ.

Hàng mi cong dài của thiếu nữ chợt run lên, chập chờn như cánh bướm che khuất đi hàn ý dưới mắt.

Cô mở mắt, sau một hồi trần trọc cũng quyết định kéo chăn lên che cả đầu của mình.

Nằm được khoảng năm phút, đột nhiên thiếu nữ lại bật dậy, dùng tay lần mò một thứ gì đó ở tủ đầu giường nhưng tìm mãi vẫn không ra.

"Điện thoại đang sạc ở phòng khách, đồng hồ bị cô đập nát dưới sàn nhà." 000 thấy tình hình này có chút không ổn liền lên tiếng nhắc nhở.

Nghe vậy, Vân Yến liền hé mắt, nhấp môi định nói gì đó nhưng vì cả đêm sốt quá cao khiến cho cổ họng cô vô cùng khô rát, vì thế cô không thể nói được câu nào.

"Chocolate ở phòng nhận bưu phẩm." 000.

Không cần nói cũng hiểu, quả nhiên là cánh tay thứ ba đắc lực của mình!

Vân Yến tấm tắc vỗ tay khen ngợi 000.

000: "..." Hình như là cánh tay trái mới đúng.

Sau khi khen 000 mệt mỏi rồi, Vân Yến liền chậm chạp đi uống thuốc rồi sửa soạn để chuẩn bị đi gặp khách quý.

Khách quý đã giúp cô có cơ hội được đi du học cho nên cô sẽ đến sớm để thể hiện thành ý của mình nhỉ.

___

Tám giờ sáng, ánh nắng nhu hòa chiếu xuống con đường được làm bằng bê tông bằng phẳng cùng những tòa nhà cao chót vót.

Mọi người như thường lệ bước đi trên con đường trên phố, xe cộ qua lại tấp nập, đèn giao thông liên tục chuyển màu.

Bồ câu cũng sà xuống những cột điện, ngoái đầu nhìn hàng người chân thì đang bước qua đường, đầu thì đang cắm vào điện thoại.

Đôi mắt tròn trịa nhỏ như hạt tiêu của bồ câu chớp chớp, nhìn xuống thiếu nữ vừa bước khỏi taxi.

Thiếu nữ kia vừa ngước đầu nhìn lên, bồ câu đã vội vàng bay mất dạng. Thấy vậy, cô liền mỉm cười, quay sang đưa tiền cho bác tài.

"Tài xế, tiền còn dư cho bác." Vân Yến nhoẻn miệng mỉm cười, thân thiện nói.

Bác tài xế liếc cô một cái, trong lòng thầm cười ha hả.

Phí đi taxi là bảy mươi bốn ngàn năm trăm đồng, cô gái này đưa mình bảy mươi lăm ngàn.

Ừm, quả thật là còn dư năm trăm đồng.

Năm trăm đồng dù sao cũng là tiền, phải cảm ơn.

"Cảm ơn cô gái." Bác tài xế nghĩ vậy liền thành thật nói lời cảm ơn.

Vân Yến gật nhẹ đầu, sau đó liền bước thẳng vào tiệm cafe ở bên kia đường.

Cô vừa bước vào đã nhìn thấy khách quý ngồi ở góc đẹp nhất ở quán.

Khách quý là phụ nữ trung niên, tuy tuổi tác không còn trẻ nhưng làn da bà ta lại vô cùng tốt, rất trắng mịn, khuôn mặt lại không có vết nhăn nào, chứng tỏ bà ấy bảo dưỡng khá tốt cho chính mình.

Bà ta mặc trên người một bộ đầm hoa màu đỏ, màu sắc chói lóa khiến bà trở thành người nổi bật nhất tiệm.

Trên người bà ta còn mang trang sức vàng, vì bộ váy trên người có chút không hợp khiến cả người bà tăng thêm vài phần tục khí, rất giống khí chất của một kẻ nhà giàu mới nổi.

Vân Yến thầm quan sát bà ta một hồi mới chịu bước vào chỗ ngồi.

Bắc phu nhân - Cẩm Khiết khi vừa phát hiện con trai cưng của mình cũng là cháu nội đích tôn của Bắc gia hẹn hò với một con nhỏ nhà quê mấy ngày trước xong, điều bà ta làm không phải là mắng chửi con trai mình mà là điều tra mọi chuyện.

Bà biết tuy Bắc gia chỉ là một gia tộc nhỏ vừa nổi gần đây, nhưng chồng bà cũng chính là Bắc gia chủ đã từng cảnh cáo Cẩm Khiết phải dạy dỗ cho tốt Bắc Cửu.

Nếu không tuân lệnh theo lời của chồng, Cẩm Khiết biết tính gia trưởng trong người ông ta sẽ nổi dậy và làm hại đến bà và con trai.

Bắc Cửu - con trai bà, có thể hư đốn nhưng không thể bị một con đàn bà chưa trải sự đời đào mỏ.

Sau khi tìm hiểu, Cẩm Khiết phát hiện Bắc Cửu vậy mà lấy căn chung cư có giá trị nhất của mình cho Diệp Hạ Vi sinh sống, điều này khiến bà cảm thấy chắc chắn hơn về suy nghĩ Diệp Hạ Vi chỉ là một con hồ ly tinh chuyên đào mỏ những kẻ giàu có thiếu suy nghĩ như Bắc Cửu.

Vì vậy mới có buổi hẹn ở tiệm cafe gặp ngày hôm nay.

Tất nhiên bà ta không hẹn gặp chỉ để nói chuyện, mà là để yêu cầu cô gái đó rời xa con trai mình.

Trong khi điều tra tìm hiểu, Cẩm Khiết đã xem qua ảnh của Diệp Hạ Vi, dung mạo chỉ ở mức thanh tú, khí chất nhã nhặn, nhìn là biết ngay là một người non nớt, mặt người dạ thú, nhưng bây giờ khi đã gặp trực tiếp, bà ta lại có một cảm giác khác.

Diệp Hạ Vi trong ảnh là một người có vẻ hướng nội điềm tĩnh nhưng ở ngoài thì cô quả thật là một cây xương rồng đầy gai góc.

Thiếu nữ mặc váy xanh nhạt đã ngồi xuống phía đối diện Cẩm Khiết, cặp mắt cô như chứa hồ nước sâu thẳm, thuần túy mà bí ẩn, nhìn vào không thể biết cô nghĩ gì.

Cả người thiếu nữ như được bao bọc bởi một tầng tử khí mỏng, khi cô nhìn bà ta, Cẩm Khiết có cảm giác người này lúc nào cũng có thể tùy tiện rút một con dao ra và đâm thẳng vào người đối diện.

Điều này vô tình tạo ra một áp lực không nhỏ trong lòng Cẩm Khiết.

Nhận thấy bản thân nhìn cô đã hơi lâu, Cẩm Khiết liền thu lại ánh mắt, từ tốn cất tiếng nói: "Cô là Diệp Hạ Vi?"

Môi hồng hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười nhạt, cô nhu thuận đáp:  "Đúng vậy, Bắc phu nhân."

Từ khi Vân Yến nở nụ cười, cảm giác nguy hiểm kề cận ấy lại biến mất, làm cho Cẩm Khiết chợt nhận ra.

Mình lại bị một con nhóc dọa sợ.

Mà con nhóc ấy lại là kẻ cố ý làm vậy, để trêu chọc mình.

"Ha... quả nhiên." Cẩm Khiết cười lạnh, giọng điệu mang theo vô tận trào phúng, "Một đứa con gái ở quê như cô, ngay cả giờ giấc cũng không biết xem hay sao?"

Vân Yến nghe vậy liền híp mắt, nhàn nhã tựa vào ghế ngồi: "Bắc phu nhân hẹn tôi lúc bảy giờ, tám giờ bà mới đến. Vậy thì bà cũng là một đứa nhóc ở quê hay sao? Giờ giấc cũng không biết xem chừng."

Đúng vậy, bà ta chỉ vừa mới đến, nước cũng chưa được bưng ra.

Nhưng khi nghe vậy, Cẩm Khiết đã tức giận đến nóng mặt, mà Vân Yến thì vẫn tự nhiên mỉm cười.

Quả thật là Vân Yến cố ý đến muộn một chút, vì cô biết bà cô cao quý này cũng chẳng để cô vào mắt, đến sớm thì có ích gì.

Quan trọng vẫn là tấm lòng, giờ giấc không quan trọng.

"Thế Bắc phu nhân hẹn tôi ra đây làm gì?" Vân Yến không trêu bà ta nữa mà để một bậc thang cho bà tự leo xuống.

Dù đã sớm biết mục đích của Cẩm Khiết nhưng Vân Yến vẫn muốn bà ta tự mình nói ra.

Nhưng không ngờ giọng điệu nhàn nhạt của Vân Yến lại chọc phải lòng tự tôn của Cẩm Khiết, làm cho bà ta không nhịn được mà nói thêm một câu mỉa mai.

"Cô quả nhiên là một con cáo nhỏ, lừa đàn ông cũng giỏi, mà chọc tức người khác cũng giỏi."

"Xin lỗi? Đàn ông? Con trai bà cũng tính là đàn ông?" Vân Yến che miệng, tròn mắt kinh ngạc.

Cẩm Khiết: "..." Cô có ý gì? Con trai tôi không phải đàn ông thì là gì?

Biết Cẩm Khiết đang cảm thấy khó hiểu cho nên Vân Yến theo đó mà giải thích.

"Bà xem, đàn ông nào lại núp dưới váy mẹ?" Vân Yến sửa lại câu của Cẩm Khiết, "Bà phải nói là, tôi quả nhiên là một con cáo nhỏ, lừa trẻ con cũng giỏi, mà chọc tức người khác cũng giỏi."

"Con tôi, tôi dạy! Cô không có quyền xen vào!" Cẩm Khiết tức giận vỗ bàn, con ngươi cũng ngập tràn chán ghét.

"Vâng, con ai người nấy dạy." Vân Yến nhún vai, bày vẻ tiếc nuối, "Vậy bà hẹn tôi ra đây để đàm thoại về cách dạy con? Tiếc là tôi chưa có con đâu..."

"Cô! Cái đồ vô liêm sỉ!"

Cẩm Khiết lần đầu tiên bị chọc giận đến nỗi cổ cũng đỏ chót, ngữ điệu bất giác nâng cao lên như con lợn bị chọc tiết.

Ồ, thật tốt, lại có thêm một biệt danh thú vị.

Vân Yến chỉ niềm nở mỉm cười.

Ý của Vân Yến rất đơn giản, khi nào tôi và con bà có con với nhau, thì bà có thể hẹn tôi ra tiệm cafe trò chuyện tiếp.

Cẩm Khiết thật sự không ngờ Vân Yến lại cố ý dùng suy nghĩ này để ghê tởm bà ta.

Hôm nay bà ta mà không thu phục cô thì cái danh chằn lửa ngày xưa không phải của bà!