Xuyên Nhanh, Ký Chủ Không Tầm Thường

Chương 342: Mỗi Ngày Nữ Đế Đều Muốn Đi Bắt Gian (33)



Hai tháng sau, tin đồn Nữ Đế Hoàng Mục Thánh đã qua đời vì bệnh dịch đã lan truyền trên khắp mọi nẻo đường Quân Thánh quốc.

Tin tức ấy làm cho dân nhân khắp đất nước có một trận bàn tán xôn xao về lí do thật sự khiến Nữ Đế mất.

Nhiều người cho rằng việc Nữ Đế mất có quá nhiều chi tiết bị che khuất, không rõ ràng.

Song lúc này ai ai cũng lo lắng cho an nguy của đất nước.

Quân Thánh quốc đang loạn lạc thì các nước đối địch với Quân Thánh lại nhẫn tâm đi lợi dụng cơ hội này.

Những tên giặc đã tràn vào biên giới của đất nước để chiếm đoạt lương thực, nhân dân và cả đất đai của người dân Quân Thánh quốc.

Trong tình thế căng thẳng như thế này, Hoàng Châu Sa cùng những binh lính ngoại quốc của mình đã ra tay áp đảo những kẻ địch, đồng thời xóa bỏ một số thành phần chuyên bêu riếu hoàng tộc trong đất nước.

Tin đồn ngày càng được nhiều người đưa ra bằng chứng rằng tin tức là thật hơn, dân chúng không còn cách nào đành phải chấp nhận sụ thật rằng Nữ Đế đã mất.

Đồng thời họ cũng đưa ra mong muốn rằng hoàng tộc hãy mau chóng chọn ra vị Đế Vương tiếp theo của Quân Thánh quốc.

Lí do mà mọi người mong muốn có Nữ Đế rất rõ ràng, nước mất đi Đế vương rất dễ chao đảo và rơi vào ách đô hộ của các đất nước tàn bạo khác.

Vì tự do và hạnh phúc của bản thân nói riêng và mọi người nói chung, nhân dân đều nhất quyết cầu mong Hoàng tướng quân - Hoàng Châu Sa lên làm tân Nữ Đế.

Ngoại trừ Hoàng Châu Sa thì còn ai có thể đảm đương trách nhiệm này đâu.

Là một Ngũ công chúa chỉ quan tâm đến quyền lực và tiền tài à?

Hay một Lục công chúa tính tình nóng nảy, tàn bạo, xem người hầu của mình không ra gì?

Rõ ràng là không có ai đủ tư cách và có nhân cách tốt hơn một vị Nhị công chúa tài năng, tốt bụng và bao dung cả.

Ngoài ra, những người trong triều đình hiện tại cũng chỉ ủng hộ Hoàng Châu Sa, cô ta là người chiếm ưu thế quá lớn trong cuộc chiến này.

Và nhân mạch trải dài khắp đất nước đã giúp bọn người Hoàng Châu Sa và Phùng Trinh Du nhận được sự thật về tin đồn ấy.

Chỉ cần là người trong triều đình thì bây giờ ai cũng biết rằng Hoàng Mục Thánh chắc chắn đã chết rồi!

Trước đêm quốc tang ba ngày, Hoàng Châu Sa và Phùng Trinh Du đã nhận được xác của Hoàng Mục Thánh từ những người của thành chủ Linh Lang.

Khi vén tấm màng trắng che xác ra, hai người họ liền nhận ra đó là cô.

Tóc đỏ và đôi mày uy nghiêm này, khó ai có thể làm giả cho được.

Vì là người của hoàng tộc cho nên đã được ngâm bởi một loại thuốc chống thối rữa, tuy nhiên cái xác vẫn bốc lên một mùi thối rữa nhàn nhạt.

Từ những vết thương chồng chéo trên xác và sự vết thủng trên làn da xám ngắt cho thấy, Hoàng Mục Thánh chẳng những bị nhiễm bệnh mà còn bị những tên sát thủ của Phùng Trinh Du đả thương rất nặng.

Không hổ danh là những người do bà ta đào tạo, ra tay bao giờ cũng rất ác độc!

Với thân thể tàn tạ như thế này, Hoàng Mục Thánh mà không chết thì chắc chắn cô ta không còn là người nữa rồi.

Tiếc là để đánh đổi cho cái chết của cô, Phùng Trinh Du đã mất đi một đội lính mạnh mẽ ngoại quốc kia.

Ngày đó, sau khi Vân Yến trở về thành cũng là lúc những người lính ngoại quốc kia bặt âm vô tín.

Không cần phải suy nghĩ nhiều, Phùng Trinh Du cũng biết bọn họ đã phải chiến đấu hết mình để khiến cô ra thế này.

Cô cận kề cái chết, còn bọn họ thì đã đi đến cái chết.

Hoàng Mục Thánh quả nhiên là người của Cô gia, đều giấu những thứ có thể đảm bảo được tính mạng của mình vào phút cuối.

Tận mắt nhìn thấy cô đã chết, trong lòng Phùng Trinh Du vui đến mức không thể tả nổi.

Cái đinh trong mắt mình cuối cùng cũng bị nhổ ra, không vui thì cũng lạ.

"Ngài đã làm rất tốt, bệ hạ." Phùng Trinh Du nhìn sang Hoàng Châu Sa, cong môi cười đắc ý.

Hoàng Châu Sa nhìn đủ thì rũ mắt, giọng nói không rõ vui buồn, "Nếu không nhờ Phùng quốc sư, có lẽ ta đã không thể làm được như bây giờ, trả được thù và có được ái nhân trong lòng."

"Được phục vụ cho ngài chính là điều vinh hạnh nhất của hạ thần mà." Phùng Trinh Du khẽ kéo miếng vải trắng che lại khuôn mặt của cái xác, "Sau khi tổ chức quốc tang xong, chúng ta sẽ bắt đầu tổ chức lễ đăng quang cho ngài."

"Như vậy có gấp quá không?" Hoàng Châu Sa hơi chau mày, giọng nói lộ ra chút bất mãn.

"Dân chúng có thể sẽ cảm thấy chúng ta không thương tâm vì cái chết của Hoàng Mục Thánh và cho rằng chúng ta đã nhúng tay ít nhiều vào cái chết của nàng ta."

Nghe vậy, Phùng Trinh Du liền thở dài, bà ta nhìn thẳng vào Hoàng Châu Sa, nói một cách vô cùng nghiêm túc: "Bệ hạ, ngài có tin tưởng vào hạ thần hay không?"

"Ta tất nhiên là tin ngươi rồi."

"Vậy hãy để tất cả mọi chuyện cho hạ thần giải quyết, ngài chỉ việc ngồi im trên vương tọa và chỉ thị chúng thần thôi ạ." Phùng Trinh Du nói xong liền cúi đầu hành lễ.

"Nữ Đế của Quân Thánh quốc bây giờ sẽ là ngài và chỉ có thể là ngài, mong ngài hãy bỏ qua những tình cảm dư thừa về tình thân ấy đi."

Phùng Trinh Du nói thêm: "Hãy nhớ đến việc Cô gia và Hoàng Mục Thánh từng làm, và xin ngài hãy nhớ đến cả ước nguyện của cố Nữ Đế."

Lời nói của Phùng Trinh Du từng từ từng từ đâm vào tim đen của Hoàng Châu Sa, cô ta mím môi, ánh mắt đầy căm giận khẽ lướt qua cái xác trên bàn ấy.

Mối thù đó, sao cô ta có thể dễ dàng bỏ qua như vậy được.

Nhưng Hoàng Mục Thánh đã chết, mọi chuyện cũng đã kết thúc, bây giờ Hoàng Châu Sa cô ta nên lo cho việc nước nhà thì hơn.

"Ngươi nói không sai Phùng quốc sư, bây giờ ta nên tập quen với việc ngồi trên ngai vàng thôi." Hoàng Châu Sa cong môi, con ngươi ánh lên một tia sáng.

_

Đêm trước ngày chính thức diễn ra quốc tang, Hoàng Châu Sa đã đến cung điện của Thanh Tuệ Hi để có thể quấn quýt cùng hắn.

Đáng nhẽ ra nếu như Phùng Ái Quân không dính bệnh thì bây giờ người mà cô ta đến thăm lúc này sẽ là hắn ta.

Tiếc là tình cảm là một thứ rất dễ đổi, chỉ cần xa nhau một chút, tình yêu của người còn lại liền bị chia sẻ sang cho một người khác.

Phùng Ái Quân cũng chỉ là bất đắc dĩ mới chấp nhận việc Hoàng Châu Sa yêu Thanh Tuệ Hi.

Bởi vì hắn ta bây giờ sao?

Cả người gầy vọt xanh xao làm lộ ra hết phần xương, con mắt thì vô hồn không chút sức sống.

Nhìn trăng đêm nay qua song sắt nhỏ, Phùng Ái Quân nhận ra bản thân chỉ là một con tốt trong bàn cờ của mẫu thân.

Mà con hậu vốn dĩ thuộc về Phùng Ái Quân, bây giờ lại là của Thanh Tuệ Hi - một tên đến sau nhưng lại hưởng thụ tất cả những gì vốn thuộc về hắn.

Ngồi yên trong căn nhà nhỏ ẩm ướt, tay chân thì bị trói vào xích sắt, Phùng Ái Quân nheo mắt nhìn về phía ánh sáng chiếu vào.

"Mẫu thân?" Phùng Ái Quân thơ thẩn một lúc liền cười lạnh, "Ngài đến đây là để xem con chết hay chưa sao?"

Ngửi thấy mùi hôi nồng nặc trong ngục giam, Phùng Trinh Du bịt mũi lùi mấy bước.

"Ái Quân, dạo này con khỏe chứ?"

Phùng Ái Quân cười cười, giơ hai bàn tay đầy vết thủng lên, vài miếng thịt đỏ treo lủng lẳng trên tay rơi xuống làm lộ ra xương cốt bên trong đó.

Nhìn kĩ còn có thể nhìn thấy máu thịt của Phùng Ái Quân dường như vương vãi khắp ngục.

Tình cảnh thảm không tả nổi.

"Không ạ, con sắp chết rồi đây này." Hắn đáp với giọng điệu châm chọc.

"Không sao cả, con không cần lo lắng nữa, chúng ta đã tìm ra thuốc giải bệnh rồi." Phùng Trinh Du nhìn lướt qua chỗ vết thương ấy rồi cười nhạt, "Từ bây giờ con không cần ở đây nữa, con sẽ về hoàng cung cùng bệ hạ."

"À, Hoàng Mục Thánh đã chết rồi đấy..."

"Vì cô ta chết, nên mẫu thân mới chịu thả ta về sao? Hay vì sử dụng thân thể ta để tìm ra thuốc giải thành công rồi nên ngài mới chịu thả ta?"

Phùng Ái Quân âm trầm cúi đầu, môi hơi nhếch lên, "Hay là vì cả hai?"

Phùng Trinh Du ra hiệu cho người hầu chuẩn bị đi vào, bản thân bà ta thì nhàn nhã nói chuyện cùng Phùng Ái Quân.

"Ái Quân của ta thông minh như vậy, hẳn là biết được lí do là gì rồi chứ."

Phùng Trinh Du liếc nhìn hắn ta, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.

Nếu như con không động lòng với Hoàng Mục Thánh thì bây giờ con đã không như vậy rồi, Ái Quân à.

Từ hôm Phùng Ái Quân thể hiện ra khuôn mặt ghen tị của mình ở buổi tiệc chào mừng Hoàng Châu Sa trở về, Phùng Trinh Du đã biết ngay rằng hắn ta đã yêu Nữ Đế.

Phùng Trinh Du không thể chấp nhận được việc Phùng Ái Quân hoàn toàn động lòng với Nữ Đế cho nên mới cho người khiến hắn nhiễm bệnh rồi lấy cớ đưa hắn ra khỏi cung để chữa bệnh.

Sự thật thì bà ta đưa hắn ra khỏi hoàng cung là để dạy dỗ lại Phùng Ái Quân, cho hắn ta biết người mình nên yêu và lấy lòng là ai.

Cũng như để hắn tỉnh táo lại và nghe lời mình hơn.

Phút đầu, hắn có thể thích Hoàng Mục Thánh, nhưng sau khi Hoàng Châu Sa trở về mà hắn còn thích cô thì sẽ là một vấn đề lớn.

Cho nên để trừng phạt hắn ta, Phùng Trinh Du đã trực tiếp để người của bà ta dùng những bản thử của thuốc giải trên người hắn.

Khoảng thời gian rời khỏi cung này, Phùng Ái Quân đã ăn đau đớn rất nhiều, hẳn là đã nghe lời bà ta hơn rồi.

Hai người kia chỉ vừa chế trụ Phùng Ái Quân xong, Phùng Trinh Du đã lên tiếng: "Sau khi con trở về, con vẫn sẽ là phượng hậu và là mối tình đầu của bệ hạ, Ái Quân của mẫu thân không cần phải lo về vị trí của mình."

"Ta nào dám lo." Phùng Ái Quân cười như điên, "Ta nào dám lo, ta nào dám lo!!!"

"Ta chỉ là con cờ, con cờ thì cần gì phải lo lắng, số phận của con cờ vốn phụ thuộc vào người chơi cờ cơ mà."

"Hahaha..."

...

Những lời nói phát ra từ Phùng Ái Quân càng lúc càng có xu hướng tiêu cực hơn, Phùng Trinh Du không còn cách nào ngoài việc bảo đám người kia đánh ngất hắn.

"Trước khi nó tỉnh thì hãy cho nó uống thuốc và chữa trị đầy đủ, hãy đảm bảo cho phượng hậu được xinh đẹp như xưa sau một tuần."

Phùng Trinh Du nói xong liền lạnh lùng rời đi.

Hình tượng một người mẹ tốt rốt cuộc cũng chỉ là hình tượng mà thôi.