Xuyên Nhanh: Mười Kiếp Nhân Duyên

Chương 131: Hắc ám giáng lâm (7)



Ở bên kia người gác cổng đang lo lắng cho cô thì ở bên này Hạ Kỳ Như đang ngồi xổm dưới dất, rất không có hình tượng mà nhai lương khô.

Nếu nói lý do duy nhất cô không trở về căn cứ đúng như mọi khi thì chỉ có một nguyên nhân.

Lạc đường.

Thực vật biến dị phát triển rất nhanh, cho nên loại xe cô lái có gắn rađa định vị giúp cô đi bao xa vẫn có thể xác định được vị trí của căn cứ mà trở về.

Nhưng vài tiếng trước cô đột nhiên gặp một chuyện kỳ lạ.

Có thứ gì đó từ trên trời rơi xuống, cô vốn không có hứng thú với nó nên định vòng về, ai biết được lại cảm nhận được khí tức quen thuộc từ bên kia truyền tới chứ, nhưng bên kia đường đi đã bị chặn lại, cho nên cô chỉ có thể xuống xe đi qua đó xem thử.

Kết quả bên kia ngoài trừ một cái hố thì không còn gì nữa, mà khi cô quay lại chỗ cũ thì xe của cô...bị người ta lấy mất rồi.

Bị cướp trắng trợn giữa ban ngày ban mặt luôn.

Dựa theo ký ức cũ để trở về căn cứ là không thể nào, nhưng ở nguyên tại chỗ cũng không phải lựa chọn tốt.

Cho nên cô chỉ có thể lang thang bên ngoài, tối thì tìm một chỗ an toàn để nghỉ ngơi, nhưng mà trên mặt đất thì lấy đâu ra chỗ an toàn, cho nên cô chỉ có thể con quái vật tiến hóa kia ra, để nó trông chừng mình.

Đây coi như là mối quan hệ hai bên cùng có lợi, cô duy trì mạng sống cho nó, nó có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho cô.

Tuy vậy Tiểu Hắc vẫn cảm thấy tổ hợp này vẫn có chút kỳ quái.

Bởi sau bao nhiêu ngày tháng, ánh mắt con quái vật nhìn tiểu chủ nhân vẫn như cũ, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống cô ngay lập tức.

Bất cứ ai nhìn thấy hàm răng sắc nhọn kia đều sẽ phải bỏ chạy vì sợ hãi, tiểu chủ nhân thì hay rồi, cô thấy vậy không chỉ không giận mà còn ném một túi bánh sang cho nó, con quái vật thấy túi bánh thì rất ghét bỏ ném đi.

Hạ Kỳ Như: "..."

Được thôi, là ngươi không ăn chứ không phải ta không cho ngươi ăn nhé.

Con quái vật kia thấy cô bơ mình liền khôi phục hình dạng gớm ghiếc ban đầu, muốn làm cô buồn nôn, Hạ Kỳ Như liền giơ tay lên huơ huơ trước mặt nó, con quái vật sợ quá lại phải khôi phục lại hình dạng giống con người một chút.

Dù sao cô mà ác độc lên người khổ không phải là nó hay sao?

Cho nên nó lại len lén đi nhặt túi bánh kia về, tuy vị không ngon như thịt đứa con gái trước mặt, nhưng ăn xong lại có cảm giác dễ chịu hơn nhiều.

Hạ Kỳ Như thấy vậy lúc này mới quay đi tiếp tục gặm bánh quy.

Roạt.

Đột nhiên có một bóng đen lướt qua phía sau cô, sau đó là vô số đôi mắt màu đỏ rực dần xuất hiện, bao vây lấy nơi này.

Hạ Kỳ Như vừa nhìn thấy liền làm rơi luôn túi bánh xuống đất.

Dọa chết cô rồi.

Vì sao quái vật biến dị lại xuất hiện ở đây? Vào lúc này chứ?

Không phải vài chục năm nữa nó mới xuất hiện sao? Why?

Tiểu Hắc hiếm khi thể hiện ra ưu thế của mình, nó nhanh chóng giải thích cho cô hiểu.

"Tiểu chủ nhân, ký ức của nguyên chủ chỉ nên tham khảo, đừng nên tin tưởng, thế giới mà cô tiến vào đều là những thế giới đang trên đà sụp đổ, cho nên bất kỳ thay đổi nào có ích cho sự hồi sinh của thế giới này đều sẽ bị loại bỏ."

Đây không còn là nghịch tập giành lại thân phận bị đánh cắp như lúc trước nữa, đây là cuộc chiến của tiểu chủ nhân và những ác quỷ đã chạy thoát khỏi thế giới thứ ba.

Một bên cứu rỗi, một bên hủy diệt.

"..."

Ha ha...đột nhiên muốn lôi hai tên Hắc Bạch Vô Thường ra đánh một trận quá.

Hạ Kỳ Như nén lại xúc động muốn đánh người...à không...là nén lại xúc động muốn đánh quỷ lại, tập trung xử lý lũ quái vật biến dị ở trước mặt trước.

Muốn đánh hai tên ngốc đó thì cô cũng phải sống ra khỏi đây trước đã.

Mà con quái vật biến dị kia thấy có người muốn tranh đồ ăn với mình liền lao tới tấn công bọn chúng.

Hạ Kỳ Như liền nhân cơ hội chạy mất, vừa chạy vừa lấy một lá bùa trống ra, muốn vẽ trận pháp truyền tống lên đó, nhưng cô vừa vẽ được vài nét liền suýt bị quái vật vồ trúng.

Cô hết cách, cuối cùng chỉ có thể vừa chạy vừa lục đồ trong không gian, sau lấy được một lá bùa truyền tống đã vẽ sẵn, lúc này mới may mắn thoát được một kiếp.

Mà con quái vật hay đi theo cô kia thấy cô sắp biến mất liền vội đuổi theo cô.

Nó còn chưa ăn được miếng thịt nào, sao có thể để cô chạy mất chứ, như vậy chẳng uổng công nó bị bắt nạt bấy lâu nay rồi sao?

Cho nên trong chớp mắt, một người một quái vật cùng biến mất trong không khí.

Đến lúc xuất hiện lần nữa bọn họ đã ở một nơi khỉ ho cò gáy nào đó rồi.

Hạ Kỳ Như: "..."

Rất tốt.

Đường về căn cứ lại ngày càng thêm xa xôi nữa rồi.

Quái vật ở bên cạnh thấy cô có chút lơ là, thế là nó nhe nanh ra lao tới vồ lấy cô, nhưng mà nó vừa nhảy lên liền đụng phải tấm màn vô hình quen thuộc, thế là lại rơi xuống đất.

Quái vật không cam tâm lại thử thêm lần nữa, Hạ Kỳ Như quay sang nhìn nó một cái sau quyết định mặc kệ nó luôn.

Quái vật thấy cô muốn vứt bỏ mình liền vội vã đuổi theo sau, không dám giở trò gì nữa.

Thế là tổ hợp kỳ cục này lại bắt đầu lên đường tìm đường về căn cứ.

Con quái vật lúc này bỗng trở nên thật tích cực.

Ở căn cứ nhiều người, thi thoảng nó lén ăn một người cũng không sao, chẳng bù cho ở đây, miếng ăn ở trước mặt lại không ăn được, nó có thể không tuyệt vọng sao?

Hạ Kỳ Như giống như nhìn thấu suy nghĩ của nó, cô cười khẩy.

Rơi vào tay ta rồi thì một miếng thịt người ngươi cũng không được ăn, dù là thịt người chết.

Chấp nhận số phận đi.

"..."