Xuyên Nhanh: Mười Kiếp Nhân Duyên

Chương 154: Đen trắng (5)



- Lục thiếu gia, anh hiện tại đang bị thương, tốt nhất vẫn nên ở phòng nghỉ ngơi cho tốt đã.

Tiểu Hạ không từ chối trực tiếp được liền uyển chuyển lấy vết thương của hắn ra nói.

Đại ý chính là cô không phải không muốn đi dạo cùng hắn mà cô chỉ là lo lắng cho vết thương của hắn mà thôi.

Lục Cửu tùy ý nói.

- không sao, bác sỹ đã nói rồi, vận động nhiều vết thương mới nhanh khỏi.

"..."

Bác sỹ nào nói vậy?

Bác sỹ bên phe địch phái đến lừa hắn à?

- đi thôi.

Chưa đợi Tiểu Hạ bổ não xong, Lục Cửu đã đứng dậy trước rồi.

Tiểu Hạ nhìn hắn hơi ngây người.

Từ lúc cô tới đây hắn không nằm thì chính là ngồi, giờ hắn đứng dậy rồi cô mới phát hiện ra tên này cao quá, không chỉ cao mà thân hình còn rất cân đối, vai rộng eo hẹp, chân dài thẳng tắp nhìn còn đẹp hơn cả siêu mẫu, lúc này hắn mặc quần âu, áo sơ mi, tay áo xắn lên tới khuỷu tay để lộ ra miếng dán vết thương bản to trên đó.

Cô nhớ khi đó ở chỗ bắp tay hắn bị đâm rất sâu, lúc cô phát hiện ra hắn tay hắn gần như mất hết sức lực, nhiệt độ trên đó còn lạnh đến dọa người làm cô xém tưởng hắn chết rồi cơ.

Xem ra đúng là bị thương không nhẹ thật, tĩnh dưỡng đã hơn một tháng mà vẫn chưa thể tháo băng.

Nhưng điều khiến cô chú ý lại là hắn bị thương ở tay chứ đâu phải ở chân.

Vậy ban nãy hắn giả vờ như mình không đi lại được là có ý gì?

Chơi cô à?

- sao vậy? Trên người tôi có dính thứ gì sao?

Lục Cửu thấy cô nhìn mình chằm chằm liền cúi xuống nhìn theo tầm mắt của cô.

Tiểu Hạ nghe hắn hỏi vậy liền hỏi lại.

- chân anh không bị thương sao?

- tôi bị thương ở đâu cô hẳn phải là người rõ nhất chứ?

Tự cô băng bó cho hắn giờ lại đi hỏi hắn.

Trí nhớ kém thật.

Tiểu Hạ: "..."

Cô nhớ là hắn bị thương ở cánh tay và hông, nhưng mà...

Cô làm sao biết được 1 tháng qua hắn có bị thương thêm chỗ nào nữa không chứ.

Bộ cô là mẹ hắn à? Hỏi câu này ai đỡ được.

Chú Ngôn lúc này xuất hiện như một vị cứu tinh.

- đại thiếu gia, đây là lỗi của tôi khi ban nãy đã không nói rõ cho Hoàng tiểu thư biết cho nên mới khiến cô ấy hiểu lầm.

Chú Ngôn nói xong liền giải thích lại một lượt cho Lục Cửu biết, hắn ta nghe xong liền nhìn cô cười ẩn ý.

- khiến cô thất vọng rồi, chân tôi hoàn toàn khỏe mạnh không có vấn đề gì cả.

"..."

- ha ha...

Tiểu Hạ cười khan hai tiếng rồi cũng đứng dậy theo, tốc độ lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách.

- nếu vậy chúng ta ra ngoài đi dạo thôi, đi dạo sau bữa ăn rất tốt cho hệ tiêu hóa.

Lục Cửu không nói gì, bình tĩnh đợi cô đến gần rồi mới đi tiếp.

...

- Lục thiếu gia, chúng ta cứ đi dạo như thế này thôi à?

Tiểu Hạ nhàm chán nhìn quang cảnh xung quanh, thi thoảng lại gặp một top tuần tra thì chán nản không thôi.

Rốt cuộc là đi dạo hay đi khoe nhà anh giàu, anh có trang viên rộng cả nghìn ha vậy hả?

Đi từ nãy giờ vẫn chưa thấy cổng căn biệt thư đâu.

Lục Cửu vẫn rất thong thả hơn nữa lúc đi còn cố ý đi chậm lại để cô đuổi kịp mình, đợi đến khi cô lại gần rồi mới nhàn nhạt nói.

- không, tôi chỉ muốn cô biết một chuyện.

Tiểu Hạ lập tức vểnh tai lên nghe.

- anh muốn nói với tôi chuyện gì vậy?

Thần thần bí bí như thế, có chút tò mò nha.

Lục Cửu không trả lời cô ngay mà hỏi cô.

- có nhìn thấy vệ sỹ ở góc kia không?

- có?

Nào phải ở góc kia, cô dám cá bao quanh hai người đều là vệ sỹ ẩn mình, cơ mà chuyện này có liên quan gì đến chuyện hắn muốn nói với cô vậy?

Lục Cửu không để ý đến vẻ mặt nghi hoặc của cô lại tiếp tục nói tiếp.

- nơi này cách năm mét sẽ có một vệ sỹ canh chừng, ba mươi phút sẽ có một đội tuần tra, cổng ra vào cách nơi này ba trăm mét, như vậy cô cần vượt qua 60 người vệ sỹ mới có thể ra được đến cổng, nhưng đến cổng rồi vẫn còn phải xác nhận thân phận và có thẻ ra vào đặc biệt nữa mới có thể đi ra.

- ừm?

- hàng rào khu biệt thự đều có camera giám sát và chuông báo cảm ứng, chỉ cần có người đột nhập trái phép nó liền sẽ reo lên.

- ?!?

Lục Cửu không để cô kịp phản ứng, lại đưa tay ôm mặt cô, ép cô quay về một phía.

- nhìn thấy góc kia không?

Hai má bị hắn giữ lấy không cách nào mở miệng được nên cô chỉ có thể gật đầu.

- rất tốt, ở góc đó có lính bắn tỉa đang ẩn mình ở đó, chỉ cần phát hiện có người xâm nhập trái phép hoặc tìm cách bỏ trốn ra ngoài liền bị bắt chết ngay lập tức.

Tiểu Hạ lại tiếp tục gật đầu, thầm nghĩ đúng là người xã hội đen có khác, thời thời khắc khắc đều phải cảnh giác cao độ, sợ có người tới ám toán mình.

Quả nhiên thế giới của mình vẫn thích nhất, thoải mái vô ưu không cần lo lắng có người đột nhập vào nhà mình ám sát mình.

Nhưng mà trong trường hợp này cô thấy thương cho người đến ám sát hơn, có lẽ chưa vào được cổng trang viên đã bị bắn bỏ rồi.

Haiz...

- mà anh nói cái này với tôi để làm gì?

Không phải có chuyện muốn nói với cô sao?

- không có gì, thực ra tôi chỉ muốn nói là trước đây nơi này không được bảo vệ nghiêm ngặt như vậy.

- vâng?

- nhưng vì đặc biệt muốn mời cô tới làm khách mà tôi đã cố ý sắp xếp lại nơi này.

"..."

Hiểu.

Hắn đây là đang ám chỉ cô muốn chạy thoát khỏi nơi này là không thể nào.

Tiểu Hạ có một loại xúc động muốn khóc.

Cô hối hận rồi, sau này cô sẽ không tùy tiện giúp đỡ bất kỳ ai nữa.

- Lục thiếu gia, không biết tôi đắc tội với anh từ khi nào?

Đây tuyệt đối không phải mời cô tới làm khách mà là giam lỏng cô một cách trắng trợn luôn.

Cô vốn muốn bình tĩnh nhưng mà lúc này cô không bình tĩnh được.

Cô cảm giác Lục Cửu bây giờ chính là một con quái vật to lớn đang há miệng đầu máu của hắn ra mà ăn cô vào bụng.

Lục Cửu không biết nội tâm bão bùng của cô, vẫn thản nhiên nói.

- cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn cô biết rằng ở đây cô sẽ cực kỳ an toàn.

"..."

Không cần.

Giờ cô thấy ở ngoài đường còn an toàn hơn nơi này nhiều.

...