Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Có Độc

Chương 55: (5) Diễn viên nổi tiếng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor + beta: 🌼ℓσℓιsα🌼

Đó là một bộ váy corset ngắn màu đỏ chỉ có một bên vai, làn váy xòe ra, dài hơn hai phần ba đầu gối, làn váy lay động khi bước đi, mơ hồ còn có thể nhìn thấy làn da mềm mại ở đùi, kiểu dáng lại cực kỳ thanh lịch, đường viền cổ áo hình chữ V cũng chỉ lộ ra xương quai xanh, còn đỉnh núi đầy đặn thì không lộ ra một chút nào.

*Có bộ corset này là gần giống miêu tả, khác cái màu và kiểu tay, cổ áo



Nếu như chỉ nhìn ở phía trên thì cô chính là một quý cô đoan trang và tao nhã.

Nhưng khi chỉ nhìn vào bên dưới thì sẽ dễ khiến cho người ta nghĩ rằng cô là một yêu tinh dụ dỗ đến từ một nơi nào đó.

Người đàn ông này thật sự có thể chơi.

Cô thuận tay làm nền trên đầu gối, rồi thoa một chút má hồng nhạt, làm cho đôi chân thon dài của cô càng thêm phần thanh tú và xinh đẹp, quyến rũ gợi cảm, không có một chút khuyết điểm nào.

Đôi chân của cô có thể quyến rũ và gợi cảm, nhưng con người lại không thể, khí chất lại càng không thể nào, nếu không thì nó sẽ trở thành một trò chơi bình thường, trở thành một sự thô tục.

Cô nhướng mày, lấy cây trâm đen bằng gỗ trong túi ra, biến mái tóc xoăn dài lười biếng của mình thành một búi tóc nghiêm túc ở sau đầu, thả một vài sợi tóc mềm mại sang hai bên má.

Khi cô đi ra ngoài, người đàn ông ấm áp dựa vào tường nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, hai mắt tối sầm lại, phảng phất như sợi tơ quấn lấy đôi chân dài xinh đẹp của người phụ nữ, thật đẹp, đẹp đến mức cướp đi hồn phách của người khác, là tác phẩm nghệ thuật tinh tế nhất trên đời.

Anh cười nói, nụ cười ở khóe miệng lại càng thêm ôn hòa: “Chị ba thật sự rất hợp với màu đỏ, rất đẹp.”

Diệp Trăn nhìn một tay anh không dấu vết nắm chặt lấy túi quần, giống như đang cố hết sức kìm nén một dục vọng nào đó. Cô hơi mỉm cười, ngón tay trắng nõn nhéo nhéo chiếc váy xòe ra, nói: “Là cậu năm có mắt nhìn tốt, bộ váy này thật sự rất xinh đẹp, tôi rất thích nó.”

Tiêu Sách: “Thật vinh dự khi chị ba thích nó.”

Anh mỉm cười nhã nhặn làm động tác mời, Diệp Trăn đi tới trước mặt anh, cảm giác được người đàn ông đang đi phía sau cô, ánh mắt xâm lược không kiêng nể gì!

Váy quá ngắn, thậm chí Diệp Trăn còn không thể gấp chân lại được, chỉ có thể khép hai chân nghiêng nghiêng dưới gầm bàn, một tay để lên đùi, dường như anh cũng chưa phát hiện ra cái gì, nhẹ nhàng lễ phép dạy cô chơi, trên mặt mang theo ý cười, chỉ là thỉnh thoảng ánh mắt sẽ cụp xuống, vô tình liếc nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô, đột nhiên híp mắt lại, cong môi.

Diệp Trăn chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà, đó là một loại cảm giác bị người khác theo dõi rất nguy hiểm, cô nhíu mày hỏi anh: “Thầy giáo, tôi không biết nên đánh cái nào……”

Tiêu Sách cười ôn hòa, tiến lại gần cô, giọng nói từ tính trầm thấp thì thầm bên tai cô: “Chị ba đừng vội, để tôi nhìn xem.”

Diệp Trăn ừ một tiếng, nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình, tay đang đè dưới váy vô thức chỉ vào thẻ bài của đối phương trên màn hình: “Thầy giáo, làm thế nào để nhận ra anh ta là Hồ Trương*?”

*Tên 1 lá bài

Giọng người đàn ông bỗng trở nên căng thẳng, khàn đặc vì áp lực: “Chị xem anh ta không cần cái bài nào là có thể suy ra.”

Diệp Trăn cẩn thận suy nghĩ, bất lực lắc đầu, “Tôi vẫn không thể nhìn ra được.”

Anh cười cười: “Không sao đâu, bây giờ chị ba đã chơi giỏi hơn lúc trước rồi.”

Diệp Trăn chống cằm lên bàn, nhụt chí nói: “Nhưng so với cậu và chị dâu thì tôi vẫn còn kém xa lắn, tôi không muốn học nữa.”

Tiêu Sách rũ mắt, nhẹ nhàng nói: “Chuyện này không phải là chuyện một sớm một chiều, chị ba đừng nóng lòng muốn thành công, chúng ta cứ từ từ, tôi sẽ dạy cho chị đến khi chị vừa lòng mới thôi.”

Diệp Trăn cười nói: "Cậu năm là một thầy giáo tốt.”

Anh nâng kính lên, mỉm cười với cô.

Ván bài vẫn còn đang tiếp tục, Diệp Trăn nhìn chằm chằm vào điện thoại xem Tiêu Sách đánh bài, thỉnh thoảng lại nghe lời giải thích nhẹ nhàng của anh, nếu như không phải khoé mắt của anh vẫn luôn ở trên đùi của cô thì trông anh thật sự giống như một người ông đứng đăn, một thanh niên ba tốt.

Đột nhiên, từ điện thoại truyền đến một tin nhắn: 《 Tiêu Văn của Thịnh Thế giải trí ngoại tình với một ngôi sao nhỏ tuyến mười tám —— một đêm tình cảm mãnh liệt, lửa nóng mất hồn! 》

Diệp Trăn: “…… Hả?”

Cô không tiết lộ tin tức ngoại tình của Tiêu Văn cho người ngoài, hơn nữa kiếp trước cô cũng giữ chuyện này rất kín, không tiết lộ bất kỳ tin tức nào, bây giờ là chuyện như thế nào?

Cô định mở ra xem, nhưng bàn tay của người đàn ông lại nắm lấy mu bàn tay của cô, anh nhìn cô, rất nghiêm túc nói: “Chị ba, tin tức giải trí vốn luôn sai sự thật, nên chị không cần phải xem nó là sự thật.”

Diệp Trăn nói: “Dù có là thật hay không thì tôi cũng phải xem thử.”

Cô rất cố chấp, gạt tay anh ra mở trang bài viết mới, cũng không chơi bài nữa.

Sự việc xảy ra vào buổi tối mấy hôm trước, không phải là ngày bị cô bắt gian ở trên giường, Tiêu Văn chở Dương Nhược Nhược đến một bất động sản khác do anh ta đứng tên, là một đống biệt thự nhỏ, hai người ôm hôn nhau khi vừa bước vào phòng, sau đó biểu diễn xuân cung sống ở trên ghế sô pha, lại đúng với giải thích của phóng viên, có thể nói là hoạt sắc sinh hương (*?)!

* Xuân cung: Xuân nghĩa là… mùa xuân, ẩn dụ cho sex, vì mùa xuân là mùa trai gái hợp hoan, nên có câu “lòng xuân phơi phới”. Cung là… cung điện, gọi thế cho có vẻ quý tộc và đỡ thô thiển. (Gg) Ngoài ra còn có XC đồ, XC hoạ, các bạn muốn biết thì có thể tìm hiểu thêm trên gg.

Diệp Trăn cười lạnh, đột nhiên buông điện thoại đứng lên, Tiêu Sách đi theo cô cẩn thận hỏi: “Chị ba, bây giờ chị muốn đi đâu?”

Diệp Trăn lạnh lùng hừ một tiếng, cầm túi xách, phối với bộ váy đỏ của cô, cô lập tức biến thành một nữ hoàng kiêu ngạo không thể nào chạm tới: “Có một số việc gia đình cần phải xử lý, cậu năm, chúng ta hẹn hôm khác gặp lại.”

Tiêu Sách nói: “Đây là lỗi của anh ba trước, chị ba đừng tức giận mà làm hại thân mình, chị muốn đi đâu? Tôi đưa chị đi.”

“Không cần.”

“Chị ba, tôi không yên tâm để cho chị đi một mình.”

Diệp Trăn nhìn anh, cuối cùng cũng nói: “Vậy làm phiền cậu năm.”

Tiêu Sách lái xe đưa cô đi, Diệp Trăn ngồi ghế phụ, một tay ôm ngực, một tay chống cằm như đang suy tư cái gì đó, rốt cuộc là ai đã tung ra? Tiêu Văn là CEO của một công ty giải trí, nên đương nhiên sẽ có quan hệ tốt với giới truyền thông, cho dù có bị phát hiện thì việc xuống tay từ quan hệ công chúng cũng không phải là không có khả năng. Nhưng ở góc độ này thì chính là giết trước rồi mới chơi, chỉ sợ là Tiêu Văn cũng đã bị tin tức bất ngờ đánh đến này làm cho trở tay không kịp, sứt đầu mẻ trán.

Như vậy cô cũng vui, tuy rằng nó khác với kế hoạch ban đầu của cô, những cũng chỉ là vạch trần sự việc trước mà thôi, chênh lệch cũng không lớn.

Tiêu Sách càng chăm sóc cô cẩn thận hơn, điều hòa được điều chỉnh đến nhiệt độ thích hợp nhất, tiếng nhạc êm dịu cũng chậm rãi vang lên, nhưng anh không lại hề đắp chăn lên đùi cho cô.

Anh rất thức thời nên không nói thêm gì.

Chị Lưu đột nhiên gọi điện đến: “Trăn Trăn, đừng đến công ty, chỗ đó đã bị phóng viên bao vây rồi.”

Diệp Trăn lạnh giọng: “Chị Lưu, tin tức vừa rồi là chuyện như thế nào?”

Chị Lưu: “…… Nghe nói là bị một phóng viên không chuyên nghiệp chụp được rồi bán thẳng cho bên đối thủ, bên đó muốn phá đổ Tiêu tổng nên không hề có ý định muốn thương lượng, trực tiếp tung ra ngoài. Bây giờ Tiêu tổng đang mở cuộc họp khẩn ở công ty, hai ngày nữa em cũng đừng ra ngoài, tránh khỏi bị ảnh hưởng.”

Diệp Trăn bất đắc dĩ nói: “Mặc dù Tiêu Văn phản bội em, nhưng em cũng không thể đứng ngoài cuộc, trước tiên giải quyết xong việc bên ngoài, sau đó mới nói đến chuyện khác, nói chung đều là chuyện vợ chồng.”

Chị Lưu: “…… Trăn Trăn? Em muốn vượt qua khó khăn với Tiêu tổng? Không ly hôn nữa à?” Sao cô lại càng ngày càng không hiểu, lúc trước còn vui sướng khi người khác gặp họa, bây giờ lại thể hiện tình yêu cho ai xem? Còn nói muốn chia sẻ trách nhiệm cùng với nhau, điều này rất kích thích có phải không?

Diệp Trăn nói: “Chị Lưu, nếu có chuyện gì thì hãy nói cho em biết trước”

Chị Lưu hiểu cái này: “Được. Chị sẽ rời công việc mấy ngày tới lại cho em, chờ độ nóng của tin này hạ xuống thì chúng ta sẽ tính tiếp, em đừng lo lắng, chị sẽ xử lý tốt.”

“Cảm ơn chị Lưu.”

Diệp Trăn cúp điện thoại, bất lực nói với Tiêu Sách: “Bây giờ không đến công ty nữa, bên đó đã bị phóng viên vây quanh rồi.”

Tiêu Sách ôn hoà nói: “Vậy tôi sẽ đưa chị về nhà, về nhà nghỉ ngơi cho thật tốt, chờ sau khi anh ba xong việc trở về, hai người hãy nói chuyện với nhau đi, nếu có gì hiểu lầm thì hãy giải quyết càng sớm càng tốt ……”

Diệp Trăn hừ một tiếng, cười lạnh ngắt lời anh: “Không có hiểu lầm, tôi nhìn thấy rất rõ ràng.”

Tiêu Sách không nói.

Cô xoa trán nói: “Cậu năm, tôi đã thất lễ.”

Anh tốt tính lắc đầu nói: “Không sao, chị ba tâm trạng không tốt, hay là tôi đưa chị đến một nơi để cho tâm trạng được thoải mái?”

Diệp Trăn nhắm mắt dựa vào ghế, giọng nói có chút mệt mỏi: "Được."

Cô rất mệt mỏi, dường như lúc này cô đi đâu cũng không còn quan trọng.

Tiêu Sách lái xe chở Diệp Trăn ra khỏi thành phố, lái xe mất nửa tiếng, cuối cùng cũng đến một vùng biển ở bên ngoài thành phố, “Biển cả rộng lớn mênh mông có không biết bao nhiêu nguy hiểm, mỗi lần đến đây, tôi đều cảm thấy những phiền lòng nho nhỏ của mình cũng không có gì đáng nhắc tới khi đối mặt với thiên nhiên kỳ vĩ rộng lớn, chị càng nhìn vào nó thì tâm trạng sẽ càng được thoải mái.”

Bầu trời là màu xanh xám, ánh đèn duy nhất là đèn pha chiếu qua.

Diệp Trăn ném đôi giày cao gót, đi chân trần trên bãi biển, quả nhiên cảm thấy tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều: “Đây là một nơi thật sự tốt”

Tiêu Sách cởi áo khoác ngoài ra, khoác lên người cô: “Buổi tối lạnh lắm, cẩn thận bị cảm.”

Diệp Trăn ừ một tiếng: “Cảm ơn cậu năm.”

Tiêu Sách cười cười, lấy mấy lon bia từ trong cốp xe ra, nụ cười ôn hoà vô hại, diễn vai bầu bạn đến cực hạn: “Chị ba muốn uống không? Tuy nói rằng một cơn say có thể giải tỏa ngàn muộn phiền, nhưng uống nhiều cũng không tốt cho cơ thể, uống một chút thì sẽ khiến cho tâm trạng của chị cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.”

Diệp Trăn cầm bia, cuối cùng cũng xác định được một chuyện, việc Tiêu Văn ngoại tình bị lộ ra, nhất định là do kẻ có dã tâm lòng lang dạ sói ở trước mắt này đã làm.

Cô uống ba lon bia như anh muốn, đi đi lại lại trên bãi biển với đôi chân trần, bước trên cát và nước biển, lòng kiêu ngạo của cô không cho phép cô thể hiện sự yếu đuối ở trước mặt bất kỳ ai, ngay cả lúc này cô cũng vẫn ngẩng cao đầu như cũ, cười khẩy một tiếng: “Quả nhiên, tôi là kẻ ngốc thì mới tin Tiêu Văn sẽ thay đổi.”

Cô đưa tay về phía anh: "Thêm một lon nữa”

Quả nhiên anh đưa cho cô, “Chị ba, uống nữa sẽ say.”

Diệp Trăn nói: “Tôi ngàn ly không say.”

Cuối cùng, người phụ nữ ngàn ly không say vẫn ngã vào trong lòng của anh, anh rất đứng đắn ôm lấy cô, “Chị ba, chị ba?”

Cô nằm trong lòng anh, ngủ mê man, anh gọi cô mà không có tiếng đáp lại.

Tiêu Sách ôm cô về, đặt cô vào ghế sau của xe.

Anh đi theo ngồi cùng với cô, người phụ nữ mất sức ngã vào trong lòng anh, anh ôm cô, giơ tay tháo kính xuống rồi đặt sang một bên.

Ánh mắt từ trước đến nay vẫn luôn đen nhánh dịu dàng, lúc này lại trở nên cực kỳ nguy hiểm.

Anh nói dối bên tai cô, trong cổ họng vui vẻ thì thầm:“Chị ba, tôi đã nói với chị là uống nhiều sẽ bị say.”

Bên trong xe bị gió biển làm cho ẩm ướt cũng trở nên nóng bỏng, mùi rượu thơm nồng khiến cho người ta như rơi vào mây mù.

Bàn tay người đàn ông ở bên eo lướt qua mông cô, sờ vào đường cong của quần lót, đi theo xuống, làn váy tung bay, lòng bàn tay nóng bỏng cùng với những vết chai khô mỏng cuối cùng cũng đã được chạm vào làn da thịt mịn màng, mềm mại, đường cong hoàn mỹ, là vẻ đẹp còn muốn đẹp hơn cả trong mơ.

Từng chút từng chút một, khi đi đến chỗ uốn cong của đôi chân, sờ đến đường cong phập phồng của cẳng chân, lại một một lần nữa nắm giữ mắt cá chân tinh xảo ở trong lòng bàn tay mà thưởng thức.

Anh thỏa mãn dán vào vành tai cô hít sâu một hơi, da thịt bên trong mềm mại có độ co dãn, anh càng thêm tham lam đi tới đi lui.

Cô bất ngờ hừ một tiếng.

Anh hơi dừng lại.

Diệp Trăn cử động một chút, chuẩn bị tỉnh lại.

Anh vẫn không dời bàn tay đi, người đàn ông ôm cô chặt hơn, lồng ngực cứng rắn áp vào bộ ngực cao ngất của cô, đôi môi mỏng vùi vào xương quai xanh của cô hôn nhẹ, ngón tay bóp phần rỗng qua lớp vải mỏng——

Diệp Trăn tỉnh táo lại rối rắm, nhận thấy được sự khác thường lúc này, kinh ngạc đẩy anh ra: “Cậu năm, cậu năm!”

Tiêu Sách nhíu mày ừ một tiếng, dường như anh còn say hơn cô, anh còn đang sờ soạng cô, vòng tay ôm cô rồi đè cô, Diệp Trăn hít một hơi thật sâu, tát cho anh một cái: “Cậu năm, cậu tỉnh lại đi!”

Hình như cuối cùng Tiêu Sách cũng tỉnh táo lại, toàn thân cứng đờ, ánh mắt sâu thẳm mông lung, có thể nhìn thấy rõ người trong lòng mình lúc này là ai, anh ngơ ngác buông cô ra, lập tức đặt cô lên cửa xe, Diệp Trăn nhanh chóng ngồi dậy, kéo làn váy, cũng tựa vào cửa xe bên kia ——

Diệp Trăn cảm thấy người đàn ông này thật đúng là lợi hại, lúc ngất đi, anh hôn cô nhưng chỉ chạm vào chân chứ không chạm vào những chỗ không nên chạm, nhưng ngay khi cô vừa tỉnh lại, anh liền dứt khoát làm cho chính mình cũng biến thành người say, trực tiếp duỗi ngón tay ra!

Cô vẫn còn đánh giá thấp anh!

Tiêu Sách đeo kính lại, giọng nói từ tính gợi cảm và dễ nghe, còn có dục vọng căng chặt vẫn chưa được phát tiết: “Xin lỗi chị ba, hình như tôi đã uống nhiều quá……”

Quả nhiên là mặt người dạ thú, lòng lang dạ sói.

Diệp Trăn cũng xoa trán, đầu cô đang rất choáng váng, mở cửa xe rồi ói hết ra.

Tiêu Sách sờ mặt, đầu lưỡi đỉnh đỉnh, thật tàn nhẫn.

Anh xuống xe, đưa nước khoáng cho Diệp Trăn, ở bên hỏi han ân cần, quan tâm không thôi: “Chị ba không sao chứ? Là lỗi của tôi, đáng lẽ tôi không nên lấy bia ra.”

Sau khi Diệp Trăn nôn xong, cô được đỡ ngồi trở lại trong xe, cô che cái trán đau đầu nói: “Chúng ta đều say. Trở về đi.”

Tiêu Sách nói: “Chị ba, chúng ta đều đã uống rượu, vì vậy không tiện lái xe.”

Diệp Trăn: “……”

Một tiếng sau, chị Lưu đến đón cô, nhìn thấy người đàn ông ôn hòa bình thản đứng ở trước cửa xe, cẩn thận dặn dò chị ấy: “Đi đường cẩn thận, chị ba uống say, nếu có đi ngang qua tiệm thuốc thì mua cho chị ấy một ít thuốc tỉnh rượu. Chị ba, ngày mai tôi sẽ gọi cho chị.”

Chị Lưu gật đầu, nhận ra đây chính là Tiêu Sách, thiếu gia thứ năm của Tiêu gia, một thiên tài tài chính gây chấn động Wall Street, là đứa con xuất sắc nhất của Tiêu gia.

Tiêu Văn kiêng kị anh, cũng rất không thích anh.

Diệp Trăn kéo cửa sổ xe lên, cũng không thèm nhìn người đàn ông đang đứng ngoài cửa sổ, không kiên nhẫn thúc giục: “Đi thôi.”

Mãi cho đến khi xe đi được một đoạn, chị Lưu quay đầu lại là có thể nhìn thấy người đàn ông cao lớn vẫn đang đứng bất động ở ven đường, cô hỏi Diệp Trăn: “Giữa hai người đã xảy ra chuyện gì? Không khí rất kỳ quái?”

Diệp Trăn quay đầu lại nhìn thoáng qua, cảm giác khó chịu vừa rồi đã biến mất, cô lật điện thoại ra, bắt đầu đọc bình luận trên mạng, “Không có gì, khá tốt.”

Cô vẫn đánh giá thấp Tiêu Sách, cho rằng anh chỉ có hứng thú với đôi chân của cô.

Nhưng cuối cùng anh đã vượt qua ranh giới, nghĩa là anh đã có hứng thú với tất cả mọi thứ của cô.

Anh thật sự rất thông minh, biết rằng chỉ cần chạm vào chân thì cũng có thể coi như là sai lầm sau khi say rượu, nhưng một khi anh chạm vào lãnh địa sâu hơn, cho dù anh có phạm phải sai lầm thì cũng không thể xóa bỏ sự việc này, coi như là chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Chị Lưu càng ngày càng không hiểu Diệp Trăn: “Trăn Trăn, chính xác là em đang định làm cái gì?”

Diệp Trăn nói: “Em không có kế hoạch gì cả, Tiêu Văn bên kia thế nào rồi? Dương tiểu thư đó cuối cùng cũng đã trở nên nổi tiếng, có phải cô ta rất vui vẻ hay không?”

Tiêu Văn không tốt một chút nào, anh là người của công chúng, cổ phiếu của công ty đã rớt giá thảm hại ngay sau khi vụ ngoại tình bị bại lộ, không chỉ vậy, đám fans trung thành của Diệp Trăn còn đang tẩy chay anh ở dưới công ty, trong nhà cũng gọi điện thoại cho anh, yêu cầu anh về nhà nói rõ ràng, nhưng anh không thể nói rõ được!

Đoạn video là từ lần trước nữa, sau lần đó, anh không còn đi tìm Dương Nhược Nhược, làm sao anh lại biết nó sẽ bất ngờ xuất hiện vào lúc này? Người nào dám đối nghịch với anh?

Anh muốn tìm Diệp Trăn, nhưng dù anh có gọi cả đêm thì cũng không gọi được, hỏi người đại diện Diệp Trăn cũng nói là không biết, anh càng tức giận đến rối tung rối mù.

Không chỉ có anh mà Dương Nhược Nhược cũng không được tốt lắm, cô đã trở thành nhân vật chính của vụ bê bối, bạn trai của cô rất thất vọng và đuổi cô ra ngoài, cô phải tạm thời thu dọn đồ đạc, ở tạm một đêm trong một khách sạn nhỏ, gọi điện cho Tiêu Văn thì bị anh mắng một cách thô lỗ, sau đó anh liền tắt điện thoại, lời cô muốn nói còn chưa được nói xong, sau khi nhìn thấy đoạn video, kim chủ đang thông đồng với cô cũng cắt đứt liên lạc, giờ phút này thật đúng là tứ cố vô thân, bị dồn vào chân tường!

Cô nghĩ đến Diệp Trăn, chắc chắn là do cô ta, cô ta nói trong tay cô ta có video, nhất định là do cô ta đã tung ra, chính là không thể nhìn cô được sống tốt!