Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Có Độc

Chương 62: (12) Diễn viên nổi tiếng



Kể từ lần đó, cô không còn cho anh hôn môi nữa, nói là sợ đau, anh hôn lên không nặng không nhẹ, mà cô lại còn công việc đang dang dở, anh chỉ có thể hôn và vuốt ve chân cô, lần khó khăn nhất mà anh phải chịu đựng chính là khi hôn ra vệt đỏ lên một bên chân của cô, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy dấu hôn của mình trên cặp đùi trắng nõn của cô, quyến rũ dụ hoặc, làm cho anh hưng phấn kích thích đến cao trào.

Cô không thích nên đã không để cho anh chạm vào cô trong một thời gian dài.

Diệp Trăn đi thảm đỏ xong thì vào phòng nghỉ ở hậu trường trước, chị Lưu nói nhỏ vào tai cô: “Hôm nay hai anh em Tiêu Văn và Tiêu Sách đều ở đây, em phải kiềm chế một chút.”

Diệp Trăn nhàn nhạt ừ một tiếng, thái độ thờ ơ hiển nhiên không để hai anh em này vào mắt, chị Lưu đã nhìn thấy nhiều nên cũng không trách móc, dù sao thì từ sau khi ly hôn, cô chưa từng nhìn thấy Diệp Trăn làm ra bất kỳ hành động kỳ quái nào, ngược lại là Tiêu Sách, cô đã gặp anh ta vài lần, cô có thể mơ hồ nhìn thấy sự thâm trầm và nguy hiểm từ đáy mắt của anh.

Tiêu Sách đến gõ cửa, chị Lưu vừa nhìn thấy anh thì đã cảm thấy đau cả người, “Tiêu tổng, Trăn Trăn của chúng tôi đang nghỉ ngơi, lát nữa còn phải chuẩn bị lên sân khấu trao giải, hay anh hãy đợi lát nữa rồi lại đến?”

Tiêu Sách nói: “Tôi đến chào chị ba rồi sẽ lập tức đi ngay.”

Anh nhìn vào bên trong cánh cửa, người phụ nữ kia đang ngồi xem kịch bản ở trên ghế sô pha, rõ ràng là biết anh đến nhưng cô vẫn không nhìn qua anh.

Anh đi thẳng vào phòng, chị Lưu không ngăn được anh, cuối cùng khi nhìn thấy ánh mắt dòm ngó của người qua đường, cô chỉ có thể khẽ mỉm cười đóng cửa lại, canh giữ ở cửa, bởi vì người đàn ông kia đang ở bên cạnh Diệp Trăn, dựa vào rất gần, bàn tay xoa chân cô, xuyên qua lớp váy, vẻ mặt của anh rất hưởng thụ.

"Chị ba, sau lễ trao giải tôi sẽ đi dự tiệc với chị.”

Diệp Trăn ừ một tiếng, bắt lấy bàn tay anh: “Đừng chạm vào, hỏng rồi.”

Tiêu Sách nói: “Chị ba yên tâm, tôi rất cẩn thận.”

Chị Lưu: “……”

Cô dựa vào cửa, trong lòng lại bắt đầu châm chọc kẻ xấu xa này, hai người này thật sự không cảm thấy ngại một chút nào.

Tiêu Sách còn muốn chạm vào môi cô, nhưng Diệp Trăn đã nghiêng đầu tránh đi: “Không được.”

Anh chỉ có thể dùng ngón tay chạm vào khóe miệng cô, nhìn cô khẽ cau mày, đột nhiên anh xâm nhập vào môi cô, Diệp Trăn sợ anh sẽ làm nhoè son môi, ngón tay anh xâm nhập khảy đầu lưỡi cô, Diệp Trăn bất ngờ nhướng mày, hàm răng cắn chặt ngón tay anh.

Người đàn ông này thật sự có thể chơi.

Tiêu Sách nhếch môi, cười nói: “Chị ba tốt.”

Diệp Trăn hừ chụp tay anh, “Được rồi, đi thôi.”

Tiêu Sách thu ngón tay lại, lau nước bọt ở trên quần của mình, khôi phục lại sự ôn tồn lễ độ lúc trước: “Chị ba, hẹn gặp lại sau.”

Tiêu Sách vừa đi, chị Lưu liền chạy tới, nhìn thấy Diệp Trăn đã gọn gàng chỉnh tề, đầu tóc cũng không bị rối loạn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lại khó hiểu: “Tại sao Tiêu Sách vẫn gọi em là chị ba?”

Diệp Trăn sửng sốt một chút: “Chị hỏi anh ta đi.”

…… Cô nào dám.

Sau khi lễ trao giải bắt đầu, Diệp Trăn đi lên phía trước ngồi ở dưới sân khấu, cô không quan tâm Tiêu Sách đang ở đâu, ngay cả Tiêu Văn cô cũng càng không thèm để ý, trên đường đến nhà vệ sinh còn thừa dịp ca hát giết thời gian, sau đó đã xảy ra một việc ngoài ý muốn, nhân viên công tác bất ngờ va vào cô khiến cho cô đi giày cao gót bị trẹo chân, may mà cô đã kịp thời vịn vào tường để ổn định lại thân hình nên mới không bị ngã xuống đất, cô nhíu mày ngẩng đầu, nhân viên công tác va vào cô đang gấp đến độ sắp muốn khóc, liên tục cúi đầu xin lỗi cô!

Chị Lưu đi tới, còn chưa đến gần Diệp Trăn thì Tiêu Sách đã bước tới đỡ cô.

Diệp Trăn nói nhỏ bên tai anh ba chữ: “Điều tra anh ta.”

Người đến người đi đụng vào nhau là chuyện bình thường, nhưng đây là chỗ nào? Đây là lễ trao giải Kim Tượng! Có thể mắc sai lầm cấp thấp như vậy hay sao? Hơn nữa hành lang còn rộng như vậy, sẽ không thể nào đụng đến cô!

Tiêu Sách nói: “Được.”

Bây giờ anh càng lo lắng cho chân của cô hơn, “Chị ba, em năm thất lễ.”

Diệp Trăn cười đẩy anh ra: "Cậu năm không cần lo lắng, chỉ là vết thương nhỏ.”

Tiêu Sách nhíu mày, không cố chấp nữa.

Cô tự mình đứng dậy, cử động cổ chân, tuy rằng vặn rất đau nhưng cũng không phải là không thể chịu đựng được. Cô mỉm cười liếc nhìn nhân viên công tác, anh ta vẫn luôn xin lỗi và cầu xin tha thứ, bộ dáng run rẩy cực kỳ đáng thương, “Không sao, tôi có thể tha thứ cho anh, công việc sẽ có sai lầm không thể nào tránh khỏi. Nhưng ở trường hợp lớn thế này, cho dù anh có bao nhiêu chuyện quan trọng thì anh cũng không nên chạy nhanh như vậy, tôi còn không kịp nhìn thấy anh chạy đến.”

Nhân viên công tác sững sờ.

Diệp Trăn lại nói: “Nếu như anh có chuyện quan trọng thì hãy mau đi đi, tôi sẽ không làm chậm trễ anh nữa.”

Người phụ trách ban tổ chức cũng đi đến, hỏi người đàn ông kia có việc gì gấp?

Trán người đàn ông đổ mồ hôi, “Tôi, tôi nghe nói trong đoàn thiếu một người, cho nên mới vội vàng chạy đến……”

Sắc mặt người phụ trách hung ác, nói với Diệp Trăn: “Xin lỗi cô Diệp, đây là sai lầm của chúng tôi.”

Diệp Trăn cười cười, Tiêu Sách nâng mắt kính, lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ nhân viên này không thích hợp với vị trí của mình.”

Người phụ trách liên tục gật đầu.

Chị Lưu đỡ Diệp Trăn rời đi, mặc dù đi chậm nhưng cô vẫn rất điềm đạm thong thả.

Nam nhân viên kia bị mắng một hồi rồi trực tiếp đuổi việc, mặc dù anh cảm thấy đau lòng vì bị mất việc nhưng cũng vội vàng đi gặp một người khác, người nọ đưa điện thoại cho anh xem: “Lý Cường, anh tự mình nhìn đi, không chụp được thứ gì có giá trị, anh nói Diệp Trăn và Tiêu Sách có tư tình, nhưng anh xem những gì anh chụp hoàn toàn không giống mà, Tiêu Sách cũng không đưa Diệp Trăn trở về, sự việc căn bản không phải là như vậy! Tôi tin vào sự xấu xa của anh, sau này những chuyện như vậy anh đừng tìm tôi nữa, may mà tôi không bị phát hiện ra, nếu không thì chúng ta sẽ cùng chơi với nhau!”

Lý Cường cầm điện thoại xem đi xem lại video, nhưng cũng không nhìn thấy bất kỳ cử chỉ thân mật nào giữa Diệp Trăn và Tiêu Sách, thân mật duy nhất chính là anh ta đã giúp đỡ Diệp Trăn khi cô bị ngã, dù có được đăng lên thì chỉ sợ là cũng không ai tin, nhưng nếu như đổi thành ảnh chụp thì sẽ khác, trong bức ảnh đầu tiên, câu chuyện đã được dựng lên, Diệp Trăn nổi tiếng như vậy, chỉ cần một số tin tức thôi là anh đã có thể bán được một số tiền rồi. Anh không muốn làm một người làm công đơn thuần nữa.

Nhưng trước khi anh bán video đi, gáy của anh lại đột nhiên tê rần, trực tiếp mất đi ý thức, đồng bọn của anh cũng không ngoại lệ, cùng nhau bất tỉnh bị mang đi.

Trước nay Tiêu Sách làm việc luôn trực tiếp và quyết đoán.

Anh nhận được đoạn video do trợ lý gửi đến, tâm trạng tốt xem lại hai lần, trợ lý nói: “Nghe Lý Cường bảo là Dương Nhược Nhược đã nói cho anh ta biết Diệp tiểu thư và Tiêu tổng có tư tình, cho nên lần này anh ta mới muốn tìm cơ hội chụp một vài bức ảnh thân mật để bán cho phóng viên, như vậy là có thể huỷ hoại anh và Diệp tiểu thư.”

Đáng tiếc Diệp Trăn lại là một người phụ nữ nhạy bén, cho nên cô đã lập tức nhận ra có điều gì không ổn sau khi bị đụng trúng.

Anh ừ một tiếng: “Cứ giao cho cảnh sát, kiện anh ta tội cố ý gây thương tích.”

Chân Diệp Trăn bị thương là sự thật, đi lại bình thường còn khó khăn chứ đừng nói đến việc đi giày cao gót.

Chị Lưu vừa lo vừa tức giận, mắng Lý Cường một hồi rồi lại chửi Tiêu Văn và Dương Nhược Nhược một lần, đã ly hôn rồi mà còn muốn đến gây rắc rối? Lát nữa cô còn phải lên sân khấu, lúc đó cô phải làm thế nào đây? Diệp Trăn cũng không cho phép mình chật vật khi xuất hiện trước công chúng, cô bảo chị Lưu tìm cục đá để chườm lên, cho đến khi lên sân khấu, cô lại biến thành Diệp Trăn cao quý và tao nhã.

Chị Lưu ở dưới sân khấu nắm chặt hai tay, nhìn thấy Diệp Trăn tươi cười thoải mái, đối đáp tự nhiên trên sân khấu, cô mơ hồ cảm giác giống như cô ấy không bị thương, vẫn hoàn hảo nguyên vẹn như cũ.

Cô ấy nhẫn nhịn rất giỏi.

Nhưng sau khi xuống sân khấu, cô lại được chị Lưu nâng đỡ, còn thay giày cao gót cho cô. Tiêu Văn quay lại sau khi hút thuốc ở bên ngoài, anh đã nghe nói về việc của Diệp Trăn, giờ phút này nhìn thấy bộ dạng đau đớn của cô, trong lòng lại cảm thấy rất vui vẻ, anh đi lên phía trước: “Diệp Trăn, em không sao chứ?”

Tiêu Văn và Diệp Trăn chạm mặt! Sự kiện lớn như vậy cũng đã đủ để thu hút sự chú ý của mọi người, người đi ngang qua sôi nổi dựng tai lên nghe lén.

Diệp Trăn nhìn anh ta, cười: “Cảm ơn Phó tổng giám đốc Tiêu đã quan tâm.”

Sau đó cô giơ tay lên tát một cái!

Tiêu Văn mông lung, chị Lưu cũng mông lung.

Anh lập tức giận dữ, mẹ nó, người phụ nữ này dám tùy tiện đánh anh?!

Diệp Trăn nói: “Chân của tôi vì sao lại bị thương, không phải Phó tổng giám đốc Tiêu rõ ràng nhất hay sao? Bây giờ anh còn giả vờ đến chào tôi, là chê tôi không đủ thảm hại?”

Tiêu Văn nổi giận: “Cô bị thương thì liên quan gì đến tôi?”

“Vậy thì phải hỏi Dương tiểu thư hiền lành đáng yêu của anh một chút, chúng ta đã ly hôn rồi, tôi đã thành toàn cho các người, tại sao cô ta vẫn còn nhìn tôi không vừa mắt?”

Những người xung quanh nghe xong cuộc nói chuyện thì lập tức hiểu ra, hóa ra là có người đã âm thầm quấy phá?!

Diệp Trăn nói: “Lý Cường đã đâm vào tôi và cô ta là bạn học cấp ba, Lý Cường đã tự mình thừa nhận, là Dương tiểu thư bảo anh ta đến để làm cho tôi bị xấu mặt, bây giờ cô ta đã đạt được ước nguyện của mình, xin chúc mừng.”

Tiêu Văn nói theo bản năng: “Không thể nào, Nhược Nhược là người trong sáng tốt bụng, cô ấy sẽ không làm như vậy!”

Diệp Trăn lại tát thêm một cái, thất vọng nói: “Tiêu Văn, xem ra tôi vẫn chưa làm cho anh thức tỉnh, sẵn sàng làm kẻ thứ ba còn nói với tôi rằng không muốn phá hoại cuộc hôn nhân của tôi, quả nhiên là một người phụ nữ tốt. Tiêu Văn, chúng ta sẽ cắt đứt quan hệ kể từ đây!”

Tiêu Văn mất hết mặt mũi, những ánh mắt xung quanh càng khiến cho anh tức muốn hộc máu, Diệp Trăn dựa vào người chị Lưu, nhắm hờ mắt nói: “Đi thôi, em không muốn gặp lại anh ta.”

Cô vẫn luôn kiêu ngạo, nhưng giờ phút này lại trông vô cùng mệt mỏi.

Chị Lưu ừ một tiếng, đỡ cô trở về phòng nghỉ, khi không có người, cô muốn khuyên cô ấy hai câu, Diệp Trăn lại đột nhiên bật cười: "Thật là ngốc.”

Chị Lưu: “……???”

Cô khó hiểu nói: “Nói như thế nào?”

Diệp Trăn nhớ lại Tiêu Văn trong trí nhớ của cô, thật ra ngay từ đầu người đàn ông đó cũng không hề mù quáng và kiêu ngạo giống như bây giờ, có lẽ là do được săn đón từ lâu, a dua nịnh hót quá nhiều nên mới dần dần biến thành người như vậy, ngay cả một Dương Nhược Nhược mà cũng không nhìn rõ, cũng khó trách không thắng được Tiêu Sách.

“Quá ngốc nên em không muốn nói.”

“……”

Lễ trao giải còn chưa kết thúc, chuyện Diệp Trăn và Tiêu Văn xảy ra tranh cãi trong hậu trường đã bị truyền ra ngoài, bị nói rất sinh động, còn có những bức ảnh chụp Diệp Trăn ngồi xe lăn bị ôm lên xe, càng là bằng chứng cho những tin đồn đó, tiếng nói của công chúng có sức mạnh to lớn, ngay lập tức, Tiêu Văn và Dương Nhược Nhược lại bị lôi ra mắng một hồi, có chút lợi hại, quả nhiên nhớ lại việc Lý Cường và Dương Nhược Nhược là bạn học cấp ba, lại có một bạn học khác ra mặt nói, lúc đó Lý Cường còn theo đuổi Dương Nhược Nhược, nhưng hình như Dương Nhược Nhược lại không đồng ý? Còn đem bằng tốt nghiệp của mình ra khịt mũi một hồi, Dương Nhược Nhược ăn trộm gà không thành còn bị mất nắm gạo, bây giờ hận đến mức ruột gan cũng chuyển sang màu xanh.

Tiêu Văn về đến nhà cũng có một cuộc cãi vã lớn với Dương Nhược Nhược, hỏi tại sao cô không nói với anh về việc này? Cô không còn là một cô gái đơn thuần và đáng yêu mà anh đã từng biết!

Dương Nhược Nhược ôm anh khóc lóc nói: “Em là vì anh, anh nói Diệp Trăn và Tiêu Sách có tư tình, nên em mới muốn giúp anh tìm chứng cứ, chỉ cần không có Tiêu Sách thì anh sẽ lại là tổng giám đốc của Thịnh Thế, trong khoảng thời gian này nhìn thấy anh buồn như vậy thì em cũng rất buồn, em rất muốn giúp anh, chỉ cần có thể giúp được anh thì em tình nguyện vứt bỏ lòng tốt của mình……”

Cô khóc không thành tiếng, vừa đáng thương vừa bất lực, Tiêu Văn mềm lòng, tuy rằng là vì anh nhưng anh vẫn có chút thất vọng, nhưng nghĩ đến đứa con trong bụng cô, anh nói: “Chỉ có một lần này thôi, sau này em đừng làm như vậy nữa, nếu không thì anh cũng không bảo vệ được em đâu.”

Dương Nhược Nhược ngoan ngoãn nói: “Được.”

Trên mạng càng trở nên ồn ào hơn, những tiếng nói lên án công khai vẫn không dừng lại, Dương Nhược Nhược đã rất đau đớn khi nhìn thấy những tin tức đó, cô nghĩ rằng nếu như cô đến với Tiêu Văn thì ước mơ ngôi sao của cô sẽ thuận buồm xuôi gió, nhưng tại sao bây giờ lại càng ngày càng trở nên tồi tệ? Cô có thể trở nên mạnh hơn Diệp Trăn hay không? Đột nhiên cô rất tuyệt vọng……

Tiêu gia cũng tuyệt vọng với Tiêu Văn, ông nội đã quen rồi, hơn nữa còn là người ổn trọng, mỗi lần Tiêu Văn có tai tiếng truyền đến thì ấn tượng của ông đối với anh sẽ giảm đi một bậc, đến bây giờ, ông đã không còn một chút chờ mong nào đối với anh nữa rồi, cho nên dù anh có như thế nào thì ông cũng không còn muốn quan tâm anh nữa, tuy rằng không muốn quan tâm, nhưng ông cũng không muốn Tiêu Văn làm hủy hoại thanh danh Tiêu gia của ông như thế này, ông ra tối hậu thư, nếu như anh còn dám làm xằng bậy thì sẽ trực tiếp cút ra khỏi Tiêu gia!

Cha mẹ Tiêu Văn đã liều mạng cầu xin nhưng cũng không thể kéo lại được trái tim của ông, sau khi Tiêu Văn nghe thấy, tự nhiên anh càng thêm thống khổ và tuyệt vọng, trách Diệp Trăn tại sao lại làm cho sự việc lớn hơn, lại trách Dương Nhược Nhược tại sao lại đáng giận như vậy, đi đối phó với vợ trước của anh!

Mẹ Tiêu khóc lóc nói: “Bảo con đừng ly hôn thì con lại ly hôn, làm cho con bị cái móng heo nhỏ kia dây dưa thì con lại càng muốn dây dưa, bây giờ thì tốt rồi, ông nội đã hoàn toàn thất vọng đối với con, làm sao con có thể tranh với anh cả và anh hai của con nữa?”

Cha Tiêu nói: “Tôi đã dạy cậu từ khi còn nhỏ, nhưng không ngờ cậu càng sống thì lại càng trở nên ngu ngốc, cậu đã làm tôi quá thất vọng!”

Mẹ Tiêu nói: “Tiêu Văn, trừ khi con hoàn toàn chấm dứt với cái móng heo nhỏ kia, nếu không thì mẹ và cha cũng sẽ không quan tâm đến con nữa!”

Tiêu Văn đau khổ và suy sụp, nói rằng hãy để cho anh suy nghĩ một chút, đợi đến khi đứa trẻ được sinh ra thì sẽ nói tiếp.

Cha mẹ Tiêu Văn tức đến mức suýt chút nữa đã nhập viện, không bao giờ hiểu được Tiêu Văn.

Tiêu Văn bị Tiêu Sách chèn ép vẫn có thể kiên trì, vốn chính là do có cha mẹ ở phía sau ủng hộ anh, nhưng bây giờ không còn ai ủng hộ anh nữa, anh càng cảm thấy áp lực thật mạnh, bước đi gian nan, bởi vì công việc không được như ý nên mỗi ngày đều như muốn nổi nóng và tức giận với công ty, nhìn thấy Dương Nhược Nhược cũng muốn nổi giận.

Vừa nhìn thấy cô, anh liền nghĩ rằng anh có ngày hôm nay đều là do anh đã bị cô dụ dỗ, nếu không phải như vậy thì anh sẽ không có ngày hôm nay, anh vẫn là người có vợ đẹp trong ngực, vẫn là tổng giám đốc hô mưa gọi gió của Thịnh Thế như cũ, chứ không phải giống như bây giờ, trên danh nghĩa là phó tổng giám đốc, nhưng thực chất lại không có thực quyền!

Dương Nhược Nhược nghĩ mình sẽ an ủi anh giống như lúc trước, nhưng sau khi bị anh mắng mỏ, an ủi không lâu rồi thì là cá nhân đều sẽ mệt, dần dần, cô cũng không còn quan tâm Tiêu Văn giống như lúc trước nữa, khi Tiêu Văn lại tức giận, cô sẽ trốn sang một bên, xong việc thì mới không thể không ra ngoài để an ủi. Cuộc sống của cô càng ngày càng không vui, bởi vì Tiêu Văn cho cô ít tiền hơn, trước đây cô còn có thể tùy tiện đi mua đồ xa xỉ, nhưng bây giờ cô còn không thể dậy nổi để đi ra ngoài dạo phố nữa rồi!

Hai người đều mang lòng oán hận, cãi vã là điều không thể tránh khỏi.

……

Lại nói Diệp Trăn đã nghỉ ở nhà vài ngày rồi bởi vì chân bị thương, Tiêu Sách đến đây, vừa nhìn thấy chân cô bọc băng gạc thì sắc mặt liền âm trầm, đáy mắt hắc ám có thể nuốt chửng người.

Diệp Trăn dùng bàn chân vẫn còn hoàn hảo đạp lên trên ngực anh, phiền lòng nói: “Vết thương ở chân thật phiền phức, làm gì cũng không tiện.”

Tiêu Sách bắt lấy bàn chân đang quấy rầy của cô để thưởng thức, nhẹ giọng nói: “Chị ba muốn đi chỗ nào? Tôi sẽ đưa chị đi.”

“Chân bị thương nên không muốn đi đâu.”

“Đừng sợ, thầy giáo sẽ đi cùng với chị.”

Có lẽ là anh muốn hôn chỗ bị thương của cô hết lần này đến lần khác, thương tiếc và đau lòng, nếu như không phải Diệp Trăn đã thật sự thuộc tính ẩn của tên mặt người dạ thú này, thì cô sẽ bị anh lừa gạt.

Anh hôn chân, lại nghĩ hôn môi cô.

Diệp Trăn ghét bỏ đẩy anh ra: “Thật bẩn.”

Anh cười, vuốt ve gương mặt cô nói: “Chị ba rất thơm, không bẩn.”

Diệp Trăn hừ một tiếng.

Tiêu Sách chỉ có thể vào phòng tắm để súc miệng.

Khi anh đi ra, anh áp môi ôm hôn cô thật lâu, “Chị ba không có việc gì làm, tôi có thể hôn bao lâu tùy thích có được không?”

Diệp Trăn móc cổ anh, gương mặt ửng hồng, sóng mắt lưu chuyển: “Xem biểu hiện của cậu.”

"Tôi đã học được điều đó, sẽ không làm chị ba bị đau nữa.”

Diệp Trăn bước lên lưng anh, nhướng mày hỏi: “Thầy giáo học từ ai?”

“Tôi nhìn người khác hôn.”

Diệp Trăn mỉm cười: “Sự ham học của thầy giáo thật là tốt.”

“Thầy giáo đều là vì chị ba.”

“Đúng không?”

Ánh mắt anh sâu hơn, tháo mắt kính xuống: “Thầy giáo thương chị.”

Mặt người dạ thú.

Mặc dù chân của Diệp Trăn bị thương, nhưng cô cũng phải ngồi xe lăn để tham dự một vài hoạt động, không tránh khỏi việc sẽ bị hỏi về việc ở hậu trường lễ trao giải Kim Tượng, Diệp Trăn mỉm cười nhã nhặn, im lặng không nói, không trả lời bất kỳ câu hỏi nào.

Chị Lưu vẫn rất tức giận vì chuyện này, mặc dù Diệp Trăn không bị tổn thất gì, nhưng bị dính đến hai cực phẩm kia thì thật sự là đã quá hạ thấp giá trị của mình, giống như là tự hạ giá trị con người của mình xuống! Sau này em nhìn thấy Tiêu Văn thì hãy tránh xa ra một chút, người đàn ông đó thật sự là mắt chó mù, biết rõ Dương Nhược Nhược đã làm gì mà vẫn còn muốn ở bên cạnh cô ta! Anh ta không có mắt hay sao!

Diệp Trăn cười nói: “Không phải là việc tốt à, chỉ có rác rưởi và rác rưởi thành đôi thì mới không làm cho thế giới thất vọng, khỏi phải ra ngoài gây hại cho người khác!”

Hơn nữa ai nói bọn họ ở bên nhau là hạnh phúc, là chân ái, càng về sau thì mới càng đau khổ.

Chị Lưu cũng nghĩ tới đó, lại nói: “Em và Tiêu Sách nhớ cẩn thận một chút, đừng để bị chụp được!”

Diệp Trăn ừ một tiếng.

Bởi gần đây cô ở nhà thời gian dài nên thời gian Tiêu Sách đến tìm cô cũng nhiều hơn, cô phát hiện gần đây anh có vẻ đang ngo ngoe rục rịch, lúc trước là trầm mê chân và môi của cô, bây giờ lại bắt đầu đánh chủ ý lên ngực của cô, mỗi lần anh đè lên người cô, anh sẽ cố ý dùng lồng ngực rắn chắc của mình để đè ép bộ ngực của cô.

Trong sự ngo ngoe rục rịch của anh là một niềm khao khát và tò mò.

Những chuyện giữa nam và nữ về điểm này thì vẫn có thể cảm nhận được mà không cần nói ra, cô lại không chọc phá anh, mỗi lần anh nghĩ đến là cô lại đá anh ra.

Tiêu Sách rất bực bội, dục vọng trong lòng sôi trào, muốn rất nhiều, nhiều hơn.

Anh muốn hẹn hò với cô, lại nghe nói cô đã ra nước ngoài tham gia hoạt động.

Tiêu Sách rất tức giận, chỉ có thể trút giận lên Tiêu Văn, Tiêu Văn càng thêm không như ý, cuối cùng cũng bùng nổ tranh cãi với Dương Nhược Nhược, Dương Nhược Nhược bị động thai, được đưa đến bệnh viện cấp cứu ngay trong đêm, mặc dù người và đứa trẻ đã được cứu, nhưng thân thể cũng bị tổn thương rất nặng, lúc này Tiêu Văn đang ở trong bệnh viện, không có ai trong Tiêu gia đến nhìn anh, ngược lại còn bị phóng viên phát hiện ra và đưa tin rầm rộ trở lại, sau khi nghe ngóng được, hoá ra là bởi vì hai người cãi nhau nên suýt chút nữa đã động thai, tin tức này vừa lọt ra ngoài, cả hai lại tức giận một trận.

Cuối cùng Tiêu Sách cũng bay ra nước ngoài, tìm thấy Diệp Trăn đã lâu chưa trở về ở trong khách sạn.

Cô đi tới mở cửa, trên người vẫn còn mặc áo ngủ tơ tằm, không kinh ngạc khi nhìn thấy anh, nhẹ nhàng nhướng mày cười nói: “Tiêu tổng đi công tác à?”

Tiêu Sách nâng mắt kính, “Tôi đến tìm người.”

Anh gần như là gấp không chờ nổi bước vào cửa, chân đóng cửa lại, ôm người phụ nữ anh đã mơ ước bấy lâu nay đè ra sau cánh cửa, cắn môi cô.