Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Có Độc

Chương 72: (4) Thế kỷ sao



Editor + beta: 🌼ℓσℓιsα🌼

Có thể may mắn được tham quan viện bảo tàng với Diêm Lịch thì đây chắc chắn là một may mắn lớn, những nhân vật lớn mà bình thường chỉ có thể nhìn thấy trong tin tức thì giờ phút này lại xuất hiện một cách sống động ở trước mặt bọn họ, nếu như truyền ra ngoài thì nhất định có thể khiến cho nhóm cô ba cô sáu xung quanh phải khóc thét vì ghen tị!

Thậm chí còn có người bí mật lấy máy truyền tin ra muốn chụp lén Diêm Lịch, nhưng ngay khi vừa mới lấy ra thì đã bị các vệ sĩ đi theo anh ngăn lại.

Diêm Lịch là một người đàn ông cực kỳ lạnh nhạt, anh không quan tâm lắm đến những việc nhi nữ tình trường*, mà cũng không có quá nhiều vũ khí cổ được khai quật trong lăng mộ của vị tướng quân này, chỉ có một số ít kiếm, gươm, đao và súng, bởi vì thời đại xa xưa và bị chôn vùi dưới đất lâu ngày nên những thứ này hoàn toàn không thể sử dụng được, hầu hết các đồ sắt đã hoen gỉ và xỉn màu. Nghe nói viện nghiên cứu đang mô phỏng lại những loại vũ khí cổ này để tái hiện lại thời huy hoàng lúc đó, nhưng đến bây giờ anh vẫn chưa nhìn thấy thành phẩm.

Diêm gia đã nghiên cứu rất kỹ về ngôi mộ của vị tướng này, nghe nói ngôi mộ của vị tướng này hẳn là đã tồn tại hơn 400 năm, là vị tướng gây dựng lên Hạ quốc.

Vị tướng khai quốc, người sẽ có quyền lực giống như Diêm gia, tổ tiên của Diêm thành, nhưng những gì anh nhìn thấy ở đây lại là tình yêu giữa một đôi trai gái.

Anh đứng trước một quầy triển lãm, đích thân giám đốc viện bảo tàng đến giới thiệu với anh: “Đây là giấy đăng ký kết hôn của tướng quân và phu nhân, nhưng vẫn chưa có ai dịch được chính xác ý nghĩa của câu này, có lẽ ý nghĩa là của vĩnh kết đồng tâm*, bách niên hảo hợp.”

*Vĩnh kết đồng tâm (Đầu bạc cùng già/ Đồng tâm kết mãi)

*bách niên hảo hợp (trăm năm sống với nhau tốt đẹp, hòa thuận) (©gg)

Diêm Lịch không quan tâm đến điều đó, sắc mặt của anh vẫn luôn cực kỳ lạnh lùng và thờ ơ, người ngoài căn bản nhìn không ra rằng anh có hứng thú hay không có hứng thú đối với những điều này.

Đột nhiên có một người phụ nữ mặc lễ phục màu trắng, đầu đội mũ sa cùng màu đi ra, đôi tay nắm lại đặt ở trước bụng, giữ làn váy rồi chào theo lễ kiểu tiểu thư, khuôn mặt ửng hồng có chút căng thẳng và ngại ngùng: “Tướng quân Diêm Lịch, em tên là Lưu Vân San, là sinh viên đại học của đế quốc, em biết ý nghĩa của những câu này, em hy vọng mình có được vinh hạnh để giải đáp cho ngài.”

Người phụ trách sững sờ nhìn người phụ nữ, cô gái này cùng lắm cũng chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, dáng người cao gầy cân đối, ngoại hình khá xinh đẹp nhưng nhìn cách ăn mặc thì có thể đoán ra cô không phải là người xuất thân từ danh gia vọng tộc mà có thể là một gia tộc hạng ba của đế quốc, một tiểu thư con nhà danh giá trong một gia tộc nhỏ. Ông nhìn mắt Diêm Lịch, ánh mắt Diêm Lịch lạnh nhạt không có một chút dao động nào, quản lý nhanh chóng nháy mắt ra hiệu cho vệ sĩ, bảo bọn họ “mời” người phụ nữ không biết trời cao đất rộng này đi.

Ngay cả những người vẫn luôn vây xem Diêm Lịch cũng đều nhìn về phía Lưu Vân San, trong mắt họ có sự ngạc nhiên và kinh ngạc, mơ hồ còn có sự khinh thường, như thể đang cười nhạo cô không biết trời cao đất rộng.

Lưu Vân San còn tính là thông minh, cô lập tức nhận ra có người đến gần nhưng cô vẫn đoan trang và lễ phép như cũ, nhẹ giọng nói nhỏ, bắt chước điệu bộ và dáng vẻ của Diệp Trăn khi nói ra lời này: “Ý của câu này có nghĩa là: hôn nhân của hai gia đình có dòng họ khác nhau, cùng nhau ký kết hôn ước và kết thành lương duyên là một mối quan hệ xứng đôi vừa lứa. Khi hoa đào nở rộ là lúc nên duyên vợ chồng, ước cho con cháu mai sau nối dài như dưa, con cháu đời đời làm ăn phát đạt từ đời này sang đời khác. Viết ước định từ đầu đến già lên trên giấy giống như một bài thơ được ghi trên chiếc lá đỏ, một mối lương duyên được ghi lại trong phổ vịt của quan. Chứng minh cho điều này.”

Cô là người phát triển miền não ở cấp thấp, khả năng ghi nhớ cũng không tồi, mặc dù lúc trước cô không nghe rõ câu mà Diệp Trăn nói, hơn nữa sau một lúc thì câu nói kia cũng chỉ còn lại mơ hồ trong đầu cô, nói ra nhất định sẽ gập ghềnh không hoa mỹ, nhưng tiếng nói này là ngôn ngữ bản địa của thế kỷ Sao, mặc dù cô chỉ mới nghe qua một lần nhưng cô đã thuộc lòng hoàn toàn, bây giờ lại bắt chước Diệp Trăn nói ra, khiến cho vẻ ngoài bình thường của cô lập tức trở nên rất thu hút, làm cho người ta bất giác muốn nhìn cô.

Quản lý kinh ngạc nhìn Lưu Vân San, những người xung quanh cũng kinh ngạc nhìn cô, vệ sĩ muốn “mời” cô đi cũng dừng lại, có vẻ như mọi người đều kinh ngạc vì không ngờ cô sẽ nói ra những lời như vậy.

Ngay cả ánh mắt lạnh nhạt bình tĩnh của Diêm Lịch cuối cùng cũng chuyển đến trên người Lưu Vân San, nhìn cô từ trên cao xuống dưới, Lưu Vân San chỉ cảm thấy trái tim đập thình thịch không ngừng, sắc mặt càng thêm ửng đỏ, sự kích động và hưng phấn trong đáy mắt gần như muốn tràn ra bên ngoài, cô cố gắng kiềm chế hết sức để không khiến mình làm ra chuyện xấu hổ.

Cô chào: “Tướng quân Diêm Lịch, xin ngài hãy tha thứ cho sự thất lễ của em, ngài là thần tượng của đế quốc và cũng là thần tượng của em, chỉ vì em muốn nhanh chóng trả lời câu hỏi của ngài, thưa tướng quân.”

Ánh mắt Diêm Lịch khẽ nhúc nhích, lại nhìn về phía quầy triển lãm, giọng nói lạnh lùng không một chút dao động: “Nếu như cô có thể nói được ý nghĩa của câu này thì hẳn là cũng có thể biết được những chữ đó.”

Lưu Vân San hoảng sợ.

Người đàn ông đã quen với việc ra lệnh, giờ phút này, anh nói với một khí thế mãnh mẽ không hề cho người ta phản bác: “Hãy đọc lại một lần nữa cho tôi nghe.”

Trong lòng Lưu Vân San đột nhiên sinh ra một loại khủng hoảng, nhưng cô đã đi xa đến mức này rồi nên cũng không chấp nhận được việc hối hận quay đầu lại, tuy rằng cô không phải là người tiến hóa miền não xuất sắc nhất nhưng cô vẫn thông minh, cô dừng một chút, nghĩ rằng rất ít người biết được chữ cổ này, tất cả đều được cất giấu như là tài sản của gia tộc, có rất ít người có thể thật sự hiểu được những ký tự này chứ đừng nói là đọc một câu, ngay cả các nhà khảo cổ học cũng chỉ biết nửa chừng, nên nếu như cô có thật sự nói sai thì chỉ sợ cũng không ai có thể lên tiếng phản đối.

Cô nhanh chóng ổn định lại tinh thần, cố gắng nhớ lại biểu cảm và cách nhấn mạnh của Diệp Trăn khi nói ra những lời này, cực kỳ thong thả lặp lại những từ trên một lần, bởi vì phát âm một số từ quá khó nên cô đã đọc có chút không thành thạo, có một số từ cô đã quên nên cũng mơ hồ cho qua đi, không thanh lịch và êm tai giống như Diệp Trăn một chút nào.

Nhưng dù vậy thì cũng đủ để khiến cho người ta kinh ngạc, ánh mắt rực lửa nhìn Lưu Vân San.

Những người có thể đến tham quan viện bảo tàng đều là những người không lo cơm ăn áo mặc, có cuộc sống ổn định, không có lo lắng, áp lực trong cuộc sống, lúc rảnh rỗi thì theo đuổi thú vui giải trí và hưởng thụ, cũng có thói quen đi theo trào lưu, bởi vì tầng lớp trên truy sùng nhân vật cổ đại, di tích lịch sử cổ, còn người phía dưới sôi nổi noi theo nên bầu không khí của toàn xã hội đều đang theo đuổi sự cổ xưa. Nhưng nền văn minh của Hoa Hạ cổ quá thần bí và khan hiếm, ngay cả trong những cuộc thảo luận thông thường cũng không thể nói một nói hai, trừ khi là một gia tộc cực mạnh có nguồn gốc vững chắc, cho nên bây giờ Lưu Vân San liền lập tức nhận được những ánh mắt quan tâm cực kỳ nhiệt tình!

Lưu Vân San không thèm quan tâm bọn họ, cô chỉ để ý xem tướng quân Diêm Lịch sẽ nghĩ về cô như thế nào, nếu như Diêm Lịch nhìn cô với một con mắt khác thì điều đó sẽ thật may mắn và hạnh phúc biết bao. Cô chỉ là một người tiến hóa miền não cấp thấp, so với những người bình thường thì cô vẫn có lợi thế nhưng một khi cô bước vào một cơ sở giáo dục cao hơn, nơi tập trung những nhân tài ưu tú của toàn bộ đế quốc thì cô sẽ trở thành người bất tài và bất tài nhất.

Lúc này, cô thậm chí còn không nghĩ tới việc Diệp Trăn và người đàn ông béo kia có còn ở chỗ đó hay không, nếu như bọn họ vạch trần cô ngay tại chỗ thì chỉ sợ kết cục của cô sẽ rất khó coi, nhưng bây giờ cô chỉ có thể nhìn thấy Diêm Lịch. Giống như tất cả các cô gái mơ mộng chuyện tình yêu, cô cũng từng ảo tưởng về một câu chuyện tình yêu kinh tâm động phách* với Diêm Lịch. Bây giờ, cơ hội này đang đứng trước mặt cô, làm sao cô có thể không trân trọng? Ngay cả khi những kết quả tồi tệ đó lóe lên trong đầu cô thì cũng lập tức bị cô phủi bỏ, cô chỉ muốn hiện tại chứ không muốn tương lai.

*Kinh tâm động phách: việc đi ngược quy tắc, khiến cho cả thế gian phải kinh hãi

Diêm Lịch nhìn Lưu Vân San, phân việc nói: “Vì Lưu tiểu thư biết chữ cổ nên hãy đối xử nhã nhặn với cô ấy.”

Cô thành công!

Cô bật dậy, khom người cúi đầu chào: “Cảm ơn tướng quân.”

Trương béo rất tức giận khi nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Lưu Vân San, ông chỉ vừa mới trả lời điện thoại và kiểm tra《 Thiên Tự Văn 》thôi mà, tại sao người phụ nữ từng coi thường bọn họ lúc trước lại trở thành khách nhân của Diêm gia chỉ vì nói lại vài lời của Diệp Trăn? Quả thật đáng giận!

Ông không phải là người có thể nhẫn nhịn, chưa kể lần này bọn họ còn làm đá kê chân cho người khác, ông lập tức xắn tay áo muốn đi lên lấy một phiếu bầu, cho dù đối phương có là tướng quân Diêm Lịch thì ông cũng không muốn bí mật ăn cái thua thiệt này!

Diệp Trăn mỉm cười ngăn ông lại: “Không cần.”

Trương béo tức giận trừng lớn hai mắt: “Cô không cần sao? Diệp tiểu thư, tất cả mọi thứ của Lưu Vân San bây giờ vốn nên là của cô! Cô ta mượn lời nói của cô mới có được đãi ngộ như thế này! Không thể không cần được, bây giờ tôi sẽ đi vạch trần cô ta!”

Đương nhiên Diệp Trăn có thể nhìn thấy rõ ràng, Lưu Vân San kia có thể là một bộ não tiến hóa, chỉ cần nghe cô nói một lần là có thể nhớ được, sau đó lặp lại trước mặt Diêm Lịch là cô ta sẽ trở thành một nhân tài hiếm có biết văn tự cổ đại, trở thành khách nhân của Diêm gia. Nhưng có lẽ cô ta đã bị tâm hư vinh của mình cuốn đi, kiến ​​thức bản thân chính là của mình, có thể lừa dối nhất thời nhưng chẳng lẽ có thể lừa dối cả đời?

Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn máy theo dõi trong góc tường, khẽ cười nhẹ nhàng: “Nếu như Diêm Lịch còn không thể nhìn thấu thủ đoạn nhỏ này thì tôi phải chọn lại đối tác một lần nữa.”

Trương béo: “……” Chẳng lẽ cô gái nhỏ này có gan thử nghiệm vị tướng xuất sắc nhất đế quốc?

Diệp Trăn liếc nhìn bóng lưng cao lớn đang bị mọi người vây quanh, sau đó nhìn về phía người phụ nữ mặc váy trắng đang đứng ở đằng sau, ánh mắt bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Đi thôi.”

Trương béo: “……Ồ.”

Ông phát hiện mình còn không trầm ổn bằng một cô gái nhỏ, cẩn thận ngẫm nghĩ lại thì Lưu Vân San chỉ mới lừa được váy dài của công chúa, một khi váy dài mất đi thì chẳng lẽ cô ta còn có thể tiếp tục làm công chúa hay sao?

Diệp Trăn và Trương béo nhanh chóng rời khỏi viện bảo tàng, Diệp Trăn đến trạm vật phẩm trước, mang theo quần áo ấm và hai cái chăn bông cho cha Diệp và hai anh em Diệp Tiêu Diệp Trúc, bởi vì chăn bông quá lớn nên Trương béo đã hứa sẽ có người giúp cô giao chúng đến tận nhà, Diệp Trăn cảm ơn ông, nói rằng vì ông đã giúp đưa chăn bông nên hãy đưa thêm hai túi gạo và mì nữa, đúng lúc trong nhà đang sắp hết lương thực.

Trương béo chỉ có thể đồng ý, thuận tiện nói cho Diệp Trăn biết rằng gia tộc bọn họ sẽ nhanh chóng tranh thủ giúp cho cô có được điểm đấu giá càng sớm càng tốt, bởi vì nhìn thấy được giá trị của cô nên đương nhiên bọn họ sẽ không thể không để bụng, ông còn nói: “Diệp Trăn, thật ra tôi cảm thấy nếu như cô muốn dùng việc bán đấu giá chữ cổ làm mồi nhử để đổi lấy một khu rừng thì cái này cũng không có hiệu quả, nếu như bọn họ biết chữ thì sẽ dịch ra được nhiều văn cổ hơn, số mộ cổ sau này khai quật được sẽ chỉ còn lại ít nhiều, cô giao hết chữ cho người ngoài rồi thì bọn họ sẽ tự dịch được sách cổ, như vậy thì việc kinh doanh của cô sẽ không thể tiếp tục được nữa! Thay vì bán chữ thì không bằng bán sách!”

Tính toán của Trương béo rất tốt, ý của ông là để cho Diệp Trăn trực tiếp dịch《 Thiên Tự Văn 》 thành văn chữ của Thế kỷ Sao rồi bán nó, một quyển không đủ thì thêm mấy quyển nữa, dù sao cũng đã khai quật được rất nhiều sách cổ từ mộ tướng quân, không chỉ mộ tướng quân mà còn có rất nhiều mộ cổ khác. Điều này có nghĩa là thủ thuật nằm ở trong tay mình, quyền chủ động cũng ở trong tay mình, vì vậy ta không cần lo lắng về việc bị người khác tàn sát.

Diệp Trăn cũng đang suy nghĩ xem là nên đấu giá sách hay chữ, suy nghĩ hồi lâu thì cô vẫn quyết định đấu giá chữ, sách tuy quan trọng nhưng không bằng chữ được.

Hơn nữa chữ Hán của Hoa Hạ rất rộng rãi và sâu sắc, ngay cả khi bạn biết từng chữ trong số đó thì việc kết hợp chúng thành từ và câu sẽ càng khó khăn hơn.

Huống chi một quyển sách chắc chắn sẽ không đủ để làm một gia tộc lớn chiếm giữ lợi thế về vô tuyến xuất động binh lực bán mạng cho cô.

Tầm quan trọng của chữ viết không phải là quá lớn đối với người bình thường, nhưng nó chiếm vị trí quan trọng nhất trong các gia tộc lớn và chính phủ. Thân phận và lực lượng khác nhau thì giá trị của sự việc nhìn thấy cùng một thứ đương nhiên cũng khác nhau.

Ít nhất thì Diệp Trăn không nghĩ tới việc trao đổi văn tự với người thường mà là dùng gạo thóc để thay thế.

Diệp Trăn nói: “Không quan trọng, chỉ cần chữ viết.”

Trương béo không khỏi nghĩ đến lời anh cả nói, ho khan một tiếng: “Diệp tiểu thư, cô nghĩ xem Trương gia chúng tôi có thể làm được gì hay không? Ý của anh cả tôi vẫn giống như trước, cô cho văn tự, chúng tôi sẽ giúp cô làm việc.”

Diệp Trăn nghĩ nghĩ, nói: “Thật ra tôi cũng cần tiền và tài nguyên, chờ tôi về nghĩ lại, nếu như thấy phù hợp thì tôi sẽ tìm ông.”

Trương béo lập tức cười ha hả nói được, tiễn cô ra cửa rồi mới quay trở lại văn phòng, thuận tiện gọi điện cho anh trai để kể chuyện xảy ra trong bảo tàng, anh cả của ông rất ngạc nhiên khi nghe xong, vừa bội phục vừa cảm thán nói: “Diệp Trăn này lợi hại như vậy mà lúc trước lại không để lộ ra một chút tiếng gió nào, cũng không biết là cô ấy học được những thứ đó từ ai?”

Trương béo đã từng thử hỏi qua nhưng Diệp Trăn không nói, cô cười nhìn ông với ánh mắt như muốn nói cho ông biết là tại sao cô phải nói với ông? Hai người chỉ là đối tác, nếu như không muốn hợp tác thì cô sẽ đổi thành một người thông minh, có rất nhiều người muốn phát tài! Vừa nhìn liền biết cô không phải là loại con gái dễ lừa dối, cô rất thông minh, cô có đầy đủ lợi thế của chính mình, cô sẽ mang lại cho ông đủ lợi ích để duy trì sự cân bằng cực kỳ mong manh giữa bọn họ.

Bọn họ có nhiều kiến ​​thức, ai mà không có một vài bí mật? Nhưng đặt nó ở trên người Diệp Trăn thì lại càng khiến cho người ta bất ngờ hơn mà thôi.

Mà bên kia, khi Diêm Lịch vừa mới tham quan mộ tướng quân xong thì liền cho gọi phụ tá đến rồi lạnh lùng nói: “Hãy đi xác nhận xem những gì Lưu Vân San nói là thật hay giả.”

Phụ tá lập tức đi ngay, thông qua điều tra, bọn họ biết được Lưu Vân San là người tiến hóa miền não, gia cảnh trung bình và thành tích cũng không nổi bật lắm, nhưng khả năng chung nhất của những người tiến hóa miền não là trí nhớ của bọn họ tốt hơn người bình thường rất nhiều, tức là cũng sẽ thông minh hơn rất nhiều, người khác tham gia các khóa học trong nửa kỳ thì bọn họ thường chỉ mất mấy ngày. Giống như Lưu Vân San, cho dù não của cô có ngu ngốc đến đâu thì trí nhớ của cô cũng vượt xa người bình thường rất nhiều.

Anh sao chép lại những dòng chữ trên giấy đăng ký kết hôn, sau đó dò hỏi Lưu Vân San lần lượt từng cái một, khi Lưu Vân San vừa nhìn thấy hành động này thì hai chân liền trở nên mềm nhũn, buộc phải bình tĩnh hỏi: “Đây là ý của tướng quân?”

Phụ tá nói: “Mong Lưu tiểu thư thông cảm, đây là kiểm tra cần thiết.”

Lưu Vân San cười nói: “Được rồi, tôi hiểu mà. Thật ra tôi cũng chỉ nói đại khái ý nghĩa của câu nói kia mà thôi, bởi vì trong đó có mấy chữ tôi cũng không hiểu lắm, nếu có sai thì xin phụ tá hãy thông cảm.”

Cô không phải là người thông minh nhất trong sự tiến hóa của não bộ, điều duy nhất làm cho cô kiêu ngạo chính là cô có một cái đầu có thể học bằng cách ghi nhớ thuộc lòng, ngay cả khi bây giờ có bị xáo trộn các từ và được sử dụng để nhận ra thì cô vẫn có thể dùng trí nhớ của mình để vượt qua bài kiểm tra.

Hơn nữa chữ viết cổ đại vốn đã rất thần bí rồi, khi bị hỏi thì cô chỉ cần lặp lại cách phát âm, cô hoàn toàn có thể không cần phải giải thích, ngay cả khi Diêm Lịch tự mình đến hỏi thì cô cũng có thể nói đây là bí mật của gia tộc, hoặc nói bởi vì cô là người tiến hóa miền não nên khi nhìn thấy dòng chữ cổ này thì cô đã đột nhiên hiểu ra.

Lưu Vân San rất chắc chắn rằng mình có thể vượt qua bài kiểm tra, sau khi bình tĩnh lại, cô đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp để đối phó, phụ tá vẫn luôn duy trì thái độ hòa nhã và lễ phép, lúc cuối cùng khi rời đi còn mong cô thông cảm và tha thứ cho sự lỗ mãng của anh ta, Lưu Vân San nói không sao, cô có thể hiểu được đó là do anh ta đang làm việc cho tướng quân Diêm Lịch, thái độ nghiêm túc của anh ta sẽ chỉ làm cho mọi người đánh giá cao.

Nhưng không biết phụ tá đã đi báo cáo với Diêm Lịch từ lúc nào: “Lưu Vân San không hiểu chữ cổ đại, bởi vì một trong những câu tôi sao chép ra đã bị tôi cố ý thay đổi, cô ấy không chỉ không nhận ra mà thậm chí còn không nhận thấy bất cứ điều gì bất thường khác, nhưng cách phát âm của cô ấy có những âm tiết mà chúng ta đã quen thuộc, tôi đoán cô ấy đã ghi nhớ lại sau khi nghe người ta nói ra.”

Diêm Lịch gõ bàn, lạnh lùng ra lệnh: “Bắt Lưu Vân San lại, đi tra xem chủ nhân thật sự phía sau Lưu Vân San là ai.”

“Vâng.”

Sau khi người phụ tá phát hiện Lưu Vân San là giả thì đã lập tức liên hệ với bảo tàng, yêu cầu bọn họ giám sát việc ra vào viện bảo tàng của Lưu Vân San rồi gửi hồ sơ đến Dinh thự của tướng quân. Người phụ trách lo lắng hỏi đã xảy ra chuyện gì? Người phụ tá nói: “Anh không cần lo lắng, chuyện này không liên quan đến anh, anh chỉ cần đưa những thứ mà tôi cần là được.”

Người phụ trách lập tức đi làm ngay, gần như khi Diêm Lịch đến dinh thự của tướng quân thì anh đã xem được một nửa video giám sát, hơn nữa rất nhanh cũng phát hiện ra rằng Lưu Vân San đã xảy ra tranh cãi cùng với một người đàn ông béo, còn có một cô gái cực kỳ nhỏ gầy đứng bên cạnh hai người bọn họ, nhưng đáng tiếc là cô lại đứng giữa người đàn ông béo và Lưu Vân San nên không thể nhìn thấy rõ dáng người, lại thêm cả người đều xám xịt ảm đạm không ánh sáng nên rất dễ khiến cho người ta bỏ qua cô.

Về phần tại sao Lưu Vân San và người đàn ông béo kia lại cãi nhau? Một giáo viên có chuyên môn về ngôn ngữ môi lập tức đến tiến hành giải nghĩa, có lẽ là do Lưu Vân San đang cười nhạo kẻ nào đó cao thâm uy dũng giả bộ như chính mình biết những văn tự cổ đại đó, người đàn ông béo không phục nên đã lập tức mắng lại. Một lát sau, hai người đều yên lặng, tựa hồ như đang nghe cô gái xám xịt ở giữa kia nói chuyện, sau đó Lưu Vân San lại nói chúng tôi đều không biết văn tự cổ đại nên đương nhiên cô có thể tùy tiện muốn nói gì thì nói……

Sau vài câu cãi vã thì bọn họ đã tách ra, và sau đó liền xuất hiện một Lưu Vân San tự đề cử bản thân.

Lúc đó vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng cô gái trong đoạn phim mà máy theo dõi thu được, vào lúc đứng sau đám đông, người đàn ông béo quay lại thấy có điều không đúng nên đã định lập tức bước tới để giải thích nhưng cô gái đã kéo ông lại, bởi vì lại bị người đàn ông béo kia che mất nên anh cũng không biết cô đang nói cái gì.

Sau khi Diêm Lịch nghe báo cáo xong thì đã lập tức cho người gửi video đến máy truyền tin của mình, sau đó anh nhìn thấy đoạn cuối cùng, thấy cô gái xám xịt kia ngăn cản không muốn vạch trần hành động của Lưu Vân San, sau đó cô đột nhiên ngước mắt lên nhìn về phía màn hình giám sát, rất khác với dáng vẻ gầy gò, cô có một đôi mắt sáng ngời và vững chắc, đen như mực nhìn anh trong bóng tối, mặc dù chỉ là nhìn thoáng qua nhưng Diêm Lịch còn cho rằng cô biết anh đang nhìn cô, và cô đang nhìn anh xuyên qua màn hình!

Thật kỳ diệu.

Diêm Lịch lập tức ra lệnh: “Đi tra xem, tôi muốn biết cô ấy là ai.”

Diêm Lịch là tướng quân của đế quốc nên anh gần như không tốn nhiều công sức để tìm ra một người, rất nhanh, thông tin của cô gái đã được đặt trước bàn của anh.

Diệp Trăn, mười lăm tuổi, hiện đang sống ở khu 69, có cha, anh trai và em trai, mẹ cô đã mất cách đây hai năm vì bệnh tật, bây giờ cô đang học năm thứ hai của trung học cơ sở ở khu 69. Nghe nói thành tích của cô rất kém cỏi, cô đã xin nghỉ phép mấy lần liên tiếp, giáo viên có khuyên có nói như thế nào cũng không nghe, là một người bình thường không có triển vọng; cô còn đi ra khỏi thành phố cùng với Trương Béo ở trạm vật phẩm trong khu 69 và chỉ trở về khi trời tối, hơn nữa ngày nào cô cũng có thể lấy đồ ăn từ trạm vật phẩm của Trương Béo, có người nói rằng mối quan hệ của cô và Trương Béo không sạch sẽ; cô còn thường xuyên đưa đồ ăn cho Nguyên Khải, người rắc rối nhất nhì khu 69, như là đang nuôi cậu ta.

Cha của Diệp Trăn rất tốt, ngày nào cũng để dành khẩu phần ăn của mình mang về cho con gái; anh cả của Diệp Trăn là Diệp Tiêu cũng tốt, sau khi mẹ mất, anh chính là người đã dẫn theo các em, mỗi ngày tan học xong còn đi ra ngoài thành phố tìm rau dại, chạy việc cho mọi người để phụ giúp gia đình; em trai của Diệp Trăn cũng rất tốt, ngoan ngoãn nghe lời, thường xuyên làm việc giúp đỡ cho anh trai.

Còn Diệp Trăn, những người hàng xóm đều nói rằng cô đang sa đọa, nếu như cô không chăm chỉ học hành thì sẽ mượn cớ bị bệnh để xin nghỉ, rõ ràng là đã khỏi bệnh lâu rồi nhưng lại dùng mọi cách để đổi lấy miếng ăn! Cũng không biết cô có tiếc cho người mẹ đã mất của cô hay không.