Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Có Độc

Chương 80: (12) Thế kỷ sao



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor + beta: 🌼ℓσℓιsa🌼

Diêm Lịch là một người đàn ông mạnh mẽ vang dội, sau khi đồng ý với Diệp Trăn thì lập tức cho người đi kiểm kê vật tư gửi cho cô.

Phụ tá theo anh đích thân đi làm, nhưng trong vòng nửa giờ, phụ tá gửi lại một thông tin, anh nghe thấy một việc không bình thường từ trong giọng nói run rẩy và phấn khích khó hiểu của đối phương, anh đặt bút xuống, chẳng lẽ lại xảy ra bạo loạn?

Sau đó anh lập tức phủ nhận —— chuyện này không có khả năng, uy thế của quân đội đế quốc đủ để răn đe bất kỳ kẻ nào, không một người bình thường nào dám thách thức uy quyền của đế quốc.

Diêm Lịch nói: “Xảy ra chuyện gì?”

Phụ tá thở không ra hơi, bởi vì mặc dù anh đến làm việc cho Diêm Lịch nhưng không ngờ lại thành ra như vậy!

Với số lượng vật tư rất nhiều, cho dù là bán đi hay giữ lại cho riêng mình thì đều có thể đảm bảo cho bản thân một cuộc sống sung túc và ổn định, không phải ăn đói mặc rách, không phải ăn bữa hôm lo bữa mai, không phải lo lắng sợ hãi, càng không phải chen chúc trong cái hang ngầm với hàng nghìn người, nhưng cô lại làm ngược lại, nói đưa là tặng hết tất cả!

Đến tận bây giờ phụ tá vẫn còn nhớ rõ, cô gái nhỏ gầy giẫm trên tuyết mà đến, bởi vì tuyết dày tích tụ nên lúc đi đường có hơi lảo đảo, gương mặt đỏ bừng vì gió lạnh, tóc dài buộc cao bị thổi bay rối tung, những ngón tay nhỏ bị nẻ da thỉnh thoảng lộ ra từ túi áo……

Nhưng cô chỉ đứng trước đống vật tư cũng đã đủ hấp dẫn, cô lấy vài viên kẹo, anh nhìn cô bóc một viên kẹo ra, hương vị ngọt ngào làm cô cong mắt.

Anh hỏi cô: “Diệp tiểu thư, cô cần đưa những vật tư này đi đâu?”

Sau đó cô nói: “Bây giờ những khu thảm hoạ hầu như không có thức ăn, mùa đông vẫn chưa kết thúc nên không thể đi ra ngoài, có thể làm phiền anh giúp tôi chia những thứ này thành 15 phần và gửi chúng đi được không?”

…… Chia thành mười lăm phần? Tặng tất cả?

Trước đây phụ tá cho rằng người đam mê từ thiện giống như Thẩm Lan, hằng năm đều đến khu dân thường thể hiện tình yêu thương là đã đủ lắm rồi, nhưng không ngờ bây giờ anh lại gặp một cô gái khiến cho người ta còn cảm thấy ngốc hơn cả Thẩm Lan, đúng, chính là cô gái ngốc nghếch! Thẩm Lan đi giúp đỡ là vì gia tộc cô giàu có, có thể hỗ trợ cho tình yêu của cô. Nhưng Diệp Trăn có cái gì? Chính bản thân cô còn ăn không đủ no mặc không đủ ấm, không có một nơi ở cố định, nhưng cô vẫn muốn cho đi tất cả những vật tư khó có được?

Phụ tá thật sự không thể hiểu cô gái này, cô ấy quá lương thiện! Lương thiện đến mức muốn mắng cho một tiếng đồ ngốc, trứng ngốc!

Ở thời đại mà "người không vì mình, trời tru đất diệt", cướp lãnh thổ, cướp tài nguyên, không chỉ mình anh không hiểu mà anh tin thiếu tướng quân nhất định càng không hiểu.

Đúng như thực tế, quả nhiên sau khi anh nói lại việc của Diệp Trăn, thiếu tướng quân không gì không làm được cũng trầm mặc hồi lâu, sau đó nghe thấy anh hơi cao giọng nói: “Tặng hết?”

Phụ tá lập tức nói: “Vâng, tặng hết!”

Diêm Lịch thật sự bị sốc và ngạc nhiên, anh biết, Diệp Trăn đến nhờ anh cung cấp vật tư vào thời điểm này chắc chắn là do khu dân thường sắp không chịu nổi nữa, anh có thể đoán rằng Diệp Trăn đưa một phần vật tư nhưng anh không nghĩ là tất cả! Ngay cả một đường lui cũng không chừa lại, cho người khác tất cả!

Trước đây cô nói cô chỉ muốn cho người dân bình thường sống tốt hơn, anh vốn còn không tin nhưng giờ phút này anh đã thật sự tin, tin rằng cô thật sự chỉ muốn khu dân thường sống tốt hơn.

Trong lòng Diêm Lịch đột nhiên xuất hiện một cảm xúc khác thường, nhanh đến mức anh không bắt kịp, chỉ hỏi: “Hiện tại Diệp Trăn đang ở đâu?”

Phụ tá nhìn cô gái đang ngồi xổm trong góc ăn kẹo, ánh mắt anh không còn lạnh nhạt như trước nữa mà càng thêm kính trọng. Những người có lòng từ bi và lòng tốt bao la đều đáng được tôn trọng, bất kể cô là người bình thường hay là người tiến hóa.

Diệp Trăn vẫn chưa ăn xong viên kẹo đầu tiên, cô cho vào miệng nhỏ nhấm nháp, hương vị ngọt ngào làm cho tâm tình cô cũng trở nên thoải mái, hơn nữa đã lâu rồi không ăn kẹo, đột nhiên được ăn còn rất ngon, cô cố tình để lại hai viên cho Diệp Trúc, lúc đó cậu nhất định sẽ vui mừng nhảy cẫng lên.

Phụ tá chợt đưa cho cô một hộp thuốc, Diệp Trăn nghi ngờ ngẩng đầu lên, phụ tá nói: “Đây là thuốc mỡ dùng để trị nẻ da do quân y của chúng tôi đặc biệt điều chế, cho cô dùng.”

Diệp Trăn có hơi ngạc nhiên, cười nhận lấy: “Cảm ơn anh.”

Cô đã dùng thuốc nhưng hiệu quả không tốt lắm, đến tối vừa ngứa vừa đau lại còn lạnh, cả đêm không được ngủ ngon giấc.

Thuốc cho quân đội nên chắc sẽ khác nhau.

Phụ tá lắc đầu nói: “Không có gì.”

Diệp Trăn lấy một ít thuốc màu trắng bôi lên tay, vừa mát vừa đau, cô không khỏi hít một hơi, phụ tá nói: “Sẽ hơi đau, cô chịu một chút nhưng hiệu quả chắc chắn tốt hơn thuốc cô dùng bên ngoài!”

Diệp Trăn gật đầu, cô vẫn có thể chịu được cơn đau này.

Khi Diêm Lịch đến, anh thấy Diệp Trăn đang ngồi tronggóc bôi thuốc nẻ da cho mình, tay cô sưng đỏ đến mức không thể nhìn nổi, bây giờ bôi thuốc màu trắng vào cũng không có bao nhiêu vẻ xinh đẹp, nhìn cô cau mày xoa thuốc từng chút một, dáng vẻ nghiêm túc và cẩn thận giống như đang làm việc gì lớn.

Anh đi đến trước mặt cô gái, đứng yên tại chỗ, mũi giày da màu đen định đá vào chân cô, một bóng đen đột nhiên che mất ánh sáng trước mắt cô, áp lực nặng nề từ đỉnh đầu trút xuống!

Diệp Trăn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy người đàn ông đối lập với ánh sáng có thân hình thon dài, hình dáng sâu xa trở nên mờ ảo, đôi mắt đen nhánh vẫn sắc bén khiến người ta không thể nhìn thẳng vào.

Cô ngẩn người, không ngờ Diêm Lịch sẽ đột nhiên xuất hiện, “……Thiếu tướng quân?”

Diêm Lịch ừ một tiếng.

Diệp Trăn đứng lên, nhưng anh vẫn rất cao khiến cho cô phải ngẩng đầu lên nhìn anh, “Thiếu tướng quân đến xem vật tư hả? Bên kia vẫn đang vận chuyển, chắc là có thể gửi hết toàn bộ trước khi trời tối.”

Người đàn ông nhìn cô, hơi nheo mắt lại, chắp tay sau lưng nhìn xa xăm, bên kia có không ít người hỗ trợ bê bốc vật tư, khi đầy thì đối mặt với gió và tuyết mà đi.

Diệp Trăn cũng nhìn theo, nói: “Còn phải cảm ơn thiếu tướng quân giúp đỡ.”

Diêm Lịch nói: “Cô tính dùng danh nghĩa gì để gửi nó?”

Diệp Trăn nghĩ nghĩ, nói: “Tôi có thể mượn danh thiếu tướng quân dùng một chút không?”

Diêm Lịch nghi ngờ "Ồ?” một tiếng.

Diệp Trăn cười nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ không để thiếu tướng quân mang tiếng xấu trên lưng.”

Diêm Lịch nhìn thấy khóe miệng và đôi mắt của cô gái cong lên, không biết có phải cô đã cuộn tròn cả một ngày mùa đông hay không mà cô gái vốn nhỏ gầy vàng như nến giờ phút này dường như đã trở nên trắng nõn hơn nhiều, ngũ quan có đường nét tươi đẹp, gương mặt và cổ lộ ra bên ngoài bị gió thổi trắng mềm.

Anh ừ, quay đầu lại, chắp tay sau lưng nói: “Tôi cho rằng cô cũng không dám.”

Giọng điệu kiêu ngạo và tự kiêu.

Diệp Trăn nói: “Anh yên tâm.”

Anh tránh ra vài bước, thấy Diệp Trăn vẫn đứng tại chỗ không đuổi theo, quay đầu lại nhìn thấy cô gái đang ngồi xổm trên mặt đất, bàn tay nhỏ cẩn thận xoa vết nẻ trên tay, còn cẩn thận thổi thổi.

Diêm Lịch: “……”

Phụ tá nhìn sắc mặt thiếu tướng quân lạnh hơn, lại nhìn cô gái nhỏ gầy đang ngồi xổm trên mặt đất, vò đầu bứt tóc không hiểu gì, tại sao anh lại cảm thấy trong nháy mắt thiếu tướng quân tựa như rất buồn bực?

……

“Diệp tiểu thư” biết mọi người trong khu dân thường bị thú dữ tấn công nên họ đã sống rất khó khăn trong suốt mùa đông, cô mua một lô vật tư rồi nhờ thiếu tướng quân gửi đến, toàn bộ mười lăm khu gặp thảm họa đều có, lô này cùng với lô do Trương béo gửi tới lúc trước đủ để cho bọn họ sống sót qua mùa đông lạnh giá!

Mọi người trong khu dân thường tranh nhau ăn mừng, không khí vui mừng không thể nói nên lời.

Các phụ nữ thích nói chuyện phiếm, và tất cả những gì họ nói đều là về Diệp tiểu thư thần bí.

“Diệp tiểu thư đúng là người tốt, trước khi thảm họa xảy ra thì tổ chức một cuộc thi cho lương thực, chính vì vài bữa ăn no đó mà tôi đã chạy trốn rất nhanh trong cuộc tấn công của dã thú! Bây giờ cô ấy thấy chúng ta sống không nổi nên lại tặng nhiều lương thực như vậy, cũng không biết Diệp tiểu thư ở đâu? Là người nào? Nếu không tôi thật sự muốn dập đầu hai cái với cô ấy!”

“Đúng vậy đúng vậy, vị kia nhà tôi có thể khỏi bệnh nhanh như vậy còn không phải là do cô ấy tặng thuốc hay sao? Vốn dĩ tôi đã không còn ôm hy vọng, nhiều người như vậy, mỗi ngày đều có người bị khiêng đi trước mắt tôi, tôi còn nghĩ mùa đông này chết cũng tốt, mùa hè còn có mùi hôi thối, nhưng không ngờ một nhà chúng tôi đều sống sót!”

“Còn có người anh em Diệp và Nguyên Khải, bọn họ dẫn chúng ta đi học võ, tôi cảm thấy mình mạnh mẽ hơn rất nhiều! Mấy mùa đông trước mọi người xúm lại một chỗ hơi thở thoi thóp mong chờ mùa đông trôi qua nhanh, còn năm nay đánh vài bộ quyền, thậm chí ăn cơm cũng no hơn lúc trước!”

“Đúng rồi, mọi người xem ‘Diệp tiểu thư’ còn quen biết thiếu tướng quân, vậy cô ấy cũng là người từ gia tộc lớn nào đó sao?”

“Không phải đâu, vị kia nhà tôi nói Diệp tiểu thư cũng là một người bình thường giống như chúng ta, cô ấy hy vọng những người bình thường như chúng ta có thể sống ngay thẳng và chính trực nên mới cố gắng hết sức giúp đỡ chúng ta.”

Vừa nghe nói “Diệp tiểu thư” cũng là một người bình thường như bọn họ, bọn họ lại lập tức xúc động, cùng là người bình thường nhưng Diệp tiểu thư lại có thể tìm ra lương thực giỏi như vậy mà bọn họ chỉ có thể chờ cứu trợ! Thật là xấu hổ đến nỗi không có mặt mũi gặp mọi người!

Không chỉ có phụ nữ nghĩ như vậy mà đàn ông cũng nghe nói quá nhiều về việc “Diệp tiểu thư”, đương nhiên bọn họ biết cô là người bình thường giống như bọn họ, nhưng cô là một người bình thường có năng lực và hơn nữa còn rất mạnh mẽ, điều đó cho thấy người bình thường không nhất thiết phải sống ở tầng lớp thấp nhất trong xã hội, bọn họ nhìn thấy hy vọng!

Cho nên bọn họ càng muốn nghiêm túc tập luyện võ nghệ, rèn luyện kỹ năng, cố gắng lần sau có việc gì thì tự xông pha dựa vào chính mình!

Cho dù người bên ngoài có nghĩ như thế nào thì vẫn không nghĩ nhiều như Diệp Tiêu và Nguyên Khải, dù sao bọn họ cũng biết “Diệp tiểu thư” chính là Diệp Trăn, nếu như cô đột nhiên lấy ra hai khoản vật tư lớn như vậy thì không thể không làm người khác ngạc nhiên ngoài dự đoán, đặc biệt là Diệp Tiêu, anh sợ Diệp Trăn làm chuyện sai trái, đi sai đường, tất nhiên càng sợ cô gặp phải nguy hiểm gì đó, mặc dù anh có chút bản lĩnh nhưng so với thiếu tướng quân, ngay cả sợi tóc của anh ta anh cũng không sánh bằng!

Nguyên Khải cũng lo lắng, lo lắng đồ ngốc này sẽ mang tất cả gia sản của mình ra bên ngoài, anh chưa bao giờ thấy người nào ngu ngốc như vậy, “Chí công vô tư” muốn cho người lột sọ não cô ra xem, thuận tiện nhét chút ích kỷ vào cho cô!

Diệp Trăn trấn an Diệp Tiêu nói anh không cần lo lắng, trước đây cô và thiếu tướng đã gặp nhau vài lần, anh ta không có ác ý với cô, nếu có ác ý thì đã không giúp cô rồi đúng không? Ngược lại, anh rất cần cô giúp anh biết thêm về văn tự cổ đại. Khi đó Diệp Tiêu mới miễn cưỡng yên tâm.

Về phần Nguyên Khải lo lắng, cô cùng lắm cũng chỉ chớp chớp mi mắt không thèm để ý, làm cho Nguyên Khải tức đến nỗi muốn đánh người!

Mùa đông lạnh giá cuối cùng cũng nghênh đón mùa xuân dưới ánh nắng của đợt tan băng tuyết đầu tiên, những người dân thường chui rúc trong nơi tránh nạn mấy tháng trời cuối cùng cũng ra ngoài, bọn họ nhiệt tình mười phần xúc tuyết dày để dọn đường, đặc biệt là tuyết đọng trong phòng đều phải dọn sạch, sau đó ra ngoài thành khuân vác những tảng đá lớn để xây dựng lại nhà cửa.

Diệp Trăn cũng trở về căn nhà đá của mình, cha Diệp và hai anh em Diệp Tiêu xắn tay áo lên bắt đầu làm việc, Diệp Trúc làm theo, cô dựng hai tảng đá và đặt một cái nồi để nấu một bữa ăn đơn giản, sau khi ngủ trong căn nhà ngoài trời vài ngày, có người lần lượt mang cỏ khô đến cho nhà bọn họ, cỏ khô được dùng để lợp mái nhà, trải qua một mùa đông, loại cỏ khô này ở khu vực ngoại thành có rất nhiều, chỉ là những năm rồi không tranh giành nhau giống như năm nay, khu vực này đều bị nhổ sạch sẽ, thậm chí không thể nhìn thấy một ngọn lá!

Bọn họ vẫn nhớ cho một chút, cũng rất làm người khác cảm động.

Trương béo còn tặng cho cô mấy cái chăn bông và chén nồi gì đó, Diệp Tiêu kiên quyết không nhận, Trương béo nói: “Đây vốn dĩ là đồ của cô gái đó, tôi chỉ giữ giúp cô ấy thôi, cậu không cần?”

Diệp Tiêu nhìn Diệp Trăn, Diệp Trăn cúi đầu: “Cảm ơn tiên sinh.”

Diệp Trăn nói xong, Diệp Tiêu chỉ có thể cảm ơn theo, chưa kể có những thứ này, gia đình bọn họ sẽ thoải mái hơn rất nhiều, dù sao mua cái gì cũng phải cần tiền, mà bọn họ thật sự rất nghèo.

Trương béo thật sự khâm phục Diệp Trăn, cũng thích cô gái này, xua xua tay nói: “Cảm ơn cái gì mà cảm ơn, vốn dĩ chính là của cô, bây giờ chỉ là vật về với chủ.”

Ông cũng không ngồi lâu, vỗ vỗ mông rời đi, Diệp Trăn đưa ông đến cửa, Trương béo nhìn bốn phía mới nhỏ giọng nói với cô: “Nghe nói khi tuyết vừa tan, thiếu tướng quân đã mang theo người xuất phát, cô cứ chờ tin tốt đi.”

Diệp Trăn nghĩ đến khí thế của người đàn ông kia, nếu anh thật sự muốn làm chuyện gì thì nhất định sẽ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không ai có thể ngăn!

Trương béo nhìn Diệp Trăn, khuôn mặt nhỏ gầy của cô gái vẫn còn chưa nẩy nở, Thẩm Lan xinh đẹp hơn Diệp Trăn không biết bao nhiêu lần, không chỉ xinh đẹp mà gia thế tốt, lễ nghi tốt, đầu óc tốt, tóm lại không có gì không tốt, nhóm thiếu nam thiếu nữ toàn đế quốc đều phải vây quanh cô, nhưng Diêm Lịch thật sự dám làm Thẩm Lan mất mặt!

Nghe nói vào ngày sinh nhật của Thẩm Lan, cô ấy nói với bạn bè rằng Diêm Lịch sẽ đến và cô sẽ cắt bánh sau khi anh đến, nhưng cô đợi đến khi trăng lên cao mà vị thiếu tướng quân vẫn chưa xuất hiện, chỉ cử phụ tá đến tặng quà khiến Thẩm Lan xấu hổ, nghe nói buổi tối hôm đó cô ấy trốn trong phòng khóc cả đêm, ai gọi cũng không đáp! Không chỉ trở thành trò cười trong giới thượng lưu của đế quốc mà ngay cả những gia tộc hạng ba như bọn họ cũng có thể nghe thấy.

Nhưng cô cũng không nghĩ, ngoại trừ trưởng bối và họ hàng thì Diêm Lịch thật sự chưa từng một mình tham dự yến tiệc do vị tiểu thư nổi tiếng nào đó mời, nếu như Diêm Lịch thật sự đi vì cô thì chỉ sợ sẽ có một tin đồn thất thiệt khác.

Diêm Lịch không đi gặp người đẹp như Thẩm Lan nhưng đã gặp Diệp Trăn vài lần, thật sự khiến người khác ngạc nhiên —— điều ngạc nhiên đương nhiên là vì Diêm Lịch tìm Diệp Trăn không phải để học văn tự cổ đại.

Diệp Trăn lại hỏi Trương béo: “Đã tìm được thân nhân của hai đứa trẻ mà tiên sinh cứu trước đó chưa?”

Trương béo thở dài: “Còn chưa có, nhưng tôi tìm được hàng xóm của bọn chúng, bọn họ nói bọn họ chưa gặp được ai sau vụ việc, hầu hết mọi người đã biến mất. Tôi chỉ có thể nuôi chúng trước, chờ trưởng thành tùy tiện làm chút việc cũng có thể nuôi sống bản thân.”

Diệp Trăn cười nói: “Tiên sinh là người tốt, gặp được tiên sinh là điều may mắn của bọn họ.”

Trương béo bị nói như vậy thì sắc mặt trở nên bối rối, có lẽ đổi thành người khác ông thì sẽ đắc ý chấp nhận, nhưng so với Diệp Trăn, người thực sự đang làm những điều tuyệt vời thì ông thậm chí không thể so sánh với cọng lông của cô!

Ông xấu hổ xua xua tay, không nói nhiều lời, ôm bụng lớn chạy đi.

Buổi tối, cha Diệp đi làm về thấy trong nhà có nhiều đồ như vậy thì kinh ngạc đến mức hai mắt mở to như chuông đồng, Diệp Trăn chớp chớp mắt cái gì cũng không biết, Diệp Trúc ăn kẹo cười hì hì, Diệp Tiêu vắt hết óc tìm cớ, cuối cùng cũng lừa được cha, may mà cha anh vừa mạnh vừa ngốc, nếu không thật sự rất khó lừa gạt.

……

Khi những ngôi nhà trong khu dân thường được xây dựng gần hết thì Diêm Lịch gửi thông tin đến, nói với cô anh đã hạ được một khu rừng, nếu cô muốn thì có thể đến xem trước. Diệp Trăn lập tức hứng thú nói muốn đi, Diêm Lịch ừ một tiếng, bảo cô chờ.

Phi cơ chiến đấu màu đen dừng thẳng trên ngôi nhà đá của cô, gió suýt nữa làm tốc mái nhà cô, may mà hàng xóm đã đi làm đi học, trong trường chỉ có một mình cô không muốn tiến bộ, ngay cả giáo viên cũng sắp bó tay với cô, nếu không sẽ không biết có bao nhiêu người ra vây xem.

Nhưng đây cũng là lần đầu tiên Diệp Trăn tiếp xúc với phi cơ chiến đấu ở khoảng cách gần như vậy, hơn nữa còn là phi cơ riêng của Diêm Lịch, toàn thân phi cơ màu đen, bên trong rất lạnh và cứng, ở trước là bảng điều khiển, bên trái là một số vũ khí siêu khoa học kỹ thuật, bên phải là áo giáp chiến đấu của anh, không gian trong xe đủ cho vài người đi lại, nghe Trương béo nói nguyên lý chế tạo của loại phi cơ chiến đấu này là cơ mật của đế quốc, ngoại trừ phi cơ chiến đấu thì xe bay cũng như vậy, kỹ thuật bị đế quốc và thế gia nắm chặt trong tay.

Mà Diêm Lịch tham gia thiết kế phi cơ chiến đấu, nếu như cô có thể lấy được kỹ thuật này……

Diêm Lịch phát hiện kể từ khi Diệp Trăn lên xe, ngoại trừ lúc đầu nói một câu lễ phép “Thiếu tướng quân” với anh thì sau đó cô không nói gì nữa, con ngươi đen đen nhánh của cô đảo quanh phi cơ chiến đấu của anh, không hề che giấu lòng tò mò và thích thú.

Chờ cô xem đủ rồi mới nói: “Phi cơ chiến đấu của thiếu tướng quân quả nhiên là danh bất hư truyền, nhìn từ bên trong hay bên ngoài đều oai phong như nhau!”

Diêm Lịch nói: “Đương nhiên, phi cơ chiến đấu của tôi là độc nhất vô nhị trên khắp Thế Kỷ Sao.”

Diệp Trăn suy nghĩ một chút, nói: “Thiết kế phi cơ chiến đấu có khó không?”

“Tất nhiên, chúng tôi đã mời một trăm nhà tiến hóa não ưu tú nhất đế quốc tham gia thiết kế, tốn thời gian ba năm và vô số vật liệu mới chế tạo ra được phi cơ chiến đấu có tính năng chiến đấu hoàn hảo nhất, không một quốc gia nào có thể địch nổi chúng tôi.”

Bởi vì ba đế quốc lớn đều có vũ khí lợi hại của riêng mình, một khi chiến tranh xảy ra thì nhất định sẽ lưỡng bại câu thương*, cho nên phải kiềm chế lẫn nhau mới có hòa bình ngắn ngủi.

*hai bên cùng thiệt hại

Diệp Trăn như đang suy nghĩ gì đó.

Diêm Lịch nhìn cô một cái: “Suy nghĩ gì?”

Diệp Trăn nói: “Những nhà tiến hóa như các anh theo đuổi sự tiến hóa thể chất, tiến hóa trí não và vũ khí lớn mạnh nhưng lại xem nhẹ con người. Trên thế giới này, con người chúng ta là mạnh nhất.”

Diêm Lịch sửng sốt, sau đó nhìn Diệp Trăn, phát hiện cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ, cô đã trở lại với sự yên tĩnh thường ngày.

Đến nơi, Diệp Trăn thay bộ quần áo bảo hộ mà Diêm Lịch đưa cho cô, lần đầu tiên cô bước vào khu rừng.

Không phải nhìn xem cây cối lớn bao nhiêu, cỏ dại sâu bao nhiêu mà là thật sự đi vào bên trong khu rừng, nhìn thấy cây đại thụ che trời, thấy một đám hoa cỏ dại cao bằng nửa người cô, có một con thỏ vô tình chạy qua cũng cao đến eo cô, dĩ nhiên cô cũng nhìn thấy một vài cây ăn quả kết đầy trái, cô còn nhìn thấy cây cỏ đồng tiền* thường thấy nhất ở ven đường trong kiếp trước, bây giờ nó mọc tràn lan khắp mặt đất, sinh trưởng khoẻ mạnh rậm rạp, đây là một loại dược liệu, bất kỳ khe suối nào ở nông thôn cũng có thể thấy nó mọc thành vùng, hái đi có thể bán được một tiền một cân.

*Cây cỏ đồng tiền hay còn gọi là rau má lá sen, cỏ rau má Trung Quốc, rau má dù, sen dù lùn



Nhưng tiếc là Diệp Trăn không học y nên những thứ cô biết đều là những thứ bình thường nhất, cô cũng lúng túng hơn nhiều người, nhưng cô biết rõ ràng hơn là khu rừng này ẩn giấu một kho báu khổng lồ.

Cô ngồi xổm xuống muốn hái một cây nhưng ai ngờ vừa định chạm vào thì cảm thấy thân thể bị một lực mạnh mẽ kéo lên, thân thể nhẹ bẫng, chỉ trong nháy mắt, cô đã cách xa cây cỏ đồng tiền mấy mét, tốc độ này thật sự quá kinh người! Nếu như cô là kẻ địch thì chỉ sợ bị lau cổ mà còn không biết tại sao mình lại chết!

Cô ngẩn ngơ, ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt không tán thành của người đàn ông, nheo mắt nhìn đôi tay còn chưa lành hẳn của cô: “Không muốn móng tay nữa à?”

Diệp Trăn: “……Tôi không bị dị ứng cây cỏ đồng tiền.”

Diêm Lịch hừ lạnh một tiếng.

Diệp Trăn lại nói: “Cảm ơn anh.”

Diêm Lịch: “Đừng tùy tiện chạm vào, mọi thứ ở đây rất nguy hiểm, không muốn chết thì hãy nghe lời.”

Diệp Trăn ừ một tiếng, chẳng lẽ sức mạnh của cây cỏ đồng tiền đã lớn hơn trước?

Diêm Lịch đột nhiên nhíu mày, “Diệp tiểu thư, cô không tắm mấy ngày rồi?”

Diệp Trăn tính tính, nghiêm túc nói: “Một mùa đông?”

Diêm Lịch buông tay trong tích tắc, Diệp Trăn nhảy xuống đất.

Người đàn ông chán ghét phủi tay, “Cô cũng bẩn thật.”

Diệp Trăn ồ, thản nhiên nói: “Vẫn ổn.”

Diêm Lịch: “……”

Phụ tá đi theo Diêm Lịch bị dọa choáng váng, trước đó thiếu tướng quân của anh đích thân lái phi cơ chiến đấu đến đón Diệp Trăn đã đủ khiến người ta ngạc nhiên rồi, bây giờ còn chủ động cứu người? Phương thức cứu người là ôm con gái người ta dịch chuyển tức thời đến vài mét? Ngại người ta bẩn mà còn ôm người ta? Sao lại trông giống như là nhào vào trong ngực?

Anh phát hiện lúc trước anh không thể hiểu được người tốt bụng như Diệp Trăn, và bây giờ anh cũng không thể hiểu được thiếu tướng quân nhà anh.

Diệp Trăn đi dạo trong núi một lúc và phát hiện ra rằng bất kể cô ở đâu thì tài nguyên rừng vẫn là phong phú nhất, đó là một khu vực chưa bị khai phá.

Nhìn thấy trên cây mọc ra mấy quả dại màu đỏ, cô ngẩng đầu nói: “Thiếu tướng quân, tôi muốn hái bốn quả.”

Diêm Lịch cao hơn cô rất nhiều, khi cô đưa tay ra thì bốn quả đều rơi xuống, Diệp Trăn vội vàng nhét vào trong quần áo nói cảm ơn, đợi lát nữa cô định mang về cho mọi người trong nhà ăn.

Chuyến đi này không uổng công vô ích, tốc độ của Diêm Lịch nhanh hơn rất nhiều so với dự tính của cô, bây giờ cô đã có một phần nhỏ tài nguyên rừng, cô có thể suy xét đến chuyện khác.

Cả đường đi cô đều ôm trái cây suy nghĩ, Diêm Lịch nhìn cô vài lần nhưng cô cũng không có phản ứng gì, cho tới khi gần đến cửa thành thì Diệp Trăn mới bảo anh tìm một nơi hẻo lánh thả cô xuống, lại nói câu cảm ơn rồi rời đi, cô thật sự không lưu luyến chút nào.

Diêm Lịch nhìn bóng lưng của cô gái, ánh mắt giảm bớt độ sâu.

Diệp Trăn về đến nhà, cô đưa trái cây cho Diệp Tiêu để anh xem và ăn, sau đó về phòng liên lạc với Trương béo, ông có muốn tiếp tục kinh doanh lĩnh vực khác hay không? Cô muốn vài xe tải.

Xe tải? Trương béo khó hiểu, “Cô muốn xe tải làm gì? Kéo hàng à?”

Diệp Trăn nói thiếu tướng quân quả nhiên tài giỏi, anh đã khai phá cho cô một mảnh đất, hôm nay cô đã đi nhìn qua, nhưng nếu như muốn mang đồ ở bên đó về thì tất nhiên phải cần xe tải.

Trương béo lập tức nói: “Cô gái, cô lại muốn cho miễn phí?”

Tất nhiên Diệp Trăn biết thứ này không thể cho mọi lúc, đưa nhiều thì người ta sẽ tập mãi thành quen, sẽ hình thành sự ỷ lại và sẽ thiếu tinh thần chiến đấu, giảm bớt tinh thần cảnh giác với nguy hiểm và tâm chiến đấu. Đây không phải là kết quả mà Diệp Trăn mong muốn, “Diệp tiểu thư” sẽ giúp đỡ bọn họ, nhưng không phải mọi lúc và mãi mãi.

……

Ngày hôm sau, xe tải của Trương béo được đưa tới, suy tính đến việc bọn họ không biết lái xe nên còn cố ý cử một tài xế đến, cũng coi như rất tận tâm. Cùng ngày, tài xế chở cô, Diệp Tiêu, Diệp Trúc, Nguyên Khải cùng nhau đến đó. Trương béo cũng đi cùng, có lẽ ông muốn tham gia cuộc vui và nhìn xem Diệp Trăn sẽ làm ra trò gì.

Hai người Diệp Tiêu và Nguyên Khải quá kinh hoảng, bọn họ không tin bọn họ sẽ có một khu rừng, trước đây Diệp Trăn có thể trao đổi tiền thông qua thêu thùa, nhưng bây giờ cô còn có thể giao dịch với thiếu tướng quân? Cô lấy bản lĩnh lớn như vậy ở đâu?

Diệp Trăn nói: “Bây giờ chúng ta cũng có tài nguyên, hai người muốn làm như thế nào?”

……Làm như thế nào? Tất nhiên là sau khi xây nhà và tích trữ vật tư, chúng ta sẽ không bao giờ phải chịu cảnh ăn đói mặc rách mỗi ngày!

Diệp Trăn hỏi bọn họ một lần nữa, sau đó thì sao? Sau đó là một ông chủ lớn ôm rừng ăn cơm?

Diệp Tiêu và Nguyên Khải đồng thời tỏ vẻ: Chẳng lẽ như vậy không tốt à?

Diệp Trăn nói: “Không tốt.”

Không tốt? Vậy nên làm như thế nào?

Diệp Trăn nhìn khu rừng trước mặt, nói: “Chúng ta hãy chặt một vài cây rồi mang về nhà thay mái nhà, sau này mái nhà được củng cố vững chắc, vào mùa đông không cần chen chúc nhau trong nơi tránh nạn.”

Hai mắt Diệp Tiêu và Nguyên Khải sáng ngời, lập tức cảm thấy đây là ý kiến ​​hay, nếu như mái nhà kiên cố thì mùa đông bọn họ sẽ không phải trốn đông trốn tây ngủ trên sàn nhà! Nhưng cây cối ở đây đều rất to, vừa to vừa cao, chỉ dựa vào bọn họ thì thật sự không làm được.

Diệp Trăn lại nói: “Về tìm người giúp đỡ đi.”

Lấy danh nghĩa gì để tìm người đến giúp đỡ chặt cây? Đương nhiên là nói “Diệp tiểu thư” tính đặt một vài ngọn cỏ trên mái nhà bọn họ, nhưng khi mưa to gió lớn sẽ thổi bay chẳng còn gì nên cô quyết định tặng cây, nhưng đã tặng cây thì đương nhiên phải làm việc cho cô, làm gì? Không còn cây thì hãy xây một ngôi nhà bằng đá trên mảnh đất đã chặt cây.

Xây nhà đá đối với người ở khu dân thường thật sự quá đơn giản, mấy chục người đàn ông trưởng thành phối hợp với nhau phá tảng đá lớn dời đi, ngoài việc giẫm nền móng phải bỏ chút công sức thì chưa đến ba ngày là có thể xây xong một ngôi nhà bằng đá cho cô!

Vì vậy, khu 69 là khu đầu tiên trở nên náo nhiệt, có rất nhiều người nhưng không phải ai cũng có xe tải, vậy nên bọn họ đã làm một xe kéo hai bánh, một nhóm khoảng hai mươi mấy người chặt cây, một nhóm người vận chuyển gỗ về nhà, một nhóm người ở lại xây nhà cho Diệp tiểu thư, bởi vì ở bọn họ biết ơn Diệp tiểu thư đã làm tất cả cho bọn họ, nền móng được bọn họ ép chặt và vững chắc, những viên đá được đặt dày nặng, xếp ngay ngắn ở đó, rất nặng.

Chẳng mấy chốc, Diệp Trăn đã có một dãy nhà bằng đá, hầu hết người dân ở khu 69 đều dựng xà gỗ và mái nhà dưới bãi cỏ khô, những khu khác nhìn thấy cũng muốn đến, đều tìm Diệp Tiêu và Nguyên Khải đăng ký, xếp hàng là có thể đi, nếu không đông người quá lộn xộn cũng không tốt, nhưng cây cối bên kia rất to khỏe, một thân cây cũng đủ làm nóc mấy căn nhà, nếu không đi thì bọn họ sẽ đau lòng khi nhìn thấy diện tích chặt hạ lớn như vậy.

Diêm Lịch đang khai phá rừng ở bên kia sao có thể không nghe thấy các loại âm thanh lang cang lách cách ở bên này, phụ tá đi theo anh từ trước đến nay không thích khen người khác cũng nhịn không được thì thầm vào tai anh vài câu: “Diệp tiểu thư là một người tốt bụng, là người rất từ ​​bi, không chừng kiếp trước cô ấy là Quan Âm Bồ Tát.”

Diêm Lịch khinh thường trong lòng, Quan Âm Bồ Tát? Cùng lắm cũng chỉ là trinh nữ đi rải tiền.

Phi cơ chiến đấu của anh thỉnh thoảng bay lượn trên bầu trời, anh kinh ngạc phát hiện nơi đó đã được xây dựng rất nhiều ngôi nhà bằng đá, xây dựng ngay ngắn theo hình chữ “Điền”(田), san sát nhau trông còn rắn chắc hơn cả khu dân thường bên kia!

Những ngôi nhà bằng đá này được thay thế bằng rất nhiều cây cối?

Trong lòng có chút cảm giác kỳ quái, không khỏi nhíu mày.

Mà Diệp Trăn cũng nghe nói cô có khoảng 5-60 căn nhà đá, sau đó cô nói với Diệp Tiêu, vậy thì hãy xây cho cô một bức tường thật cao và dày đi, chỉ cần không tùy ý phá hoại môi trường rừng, trừ khi cần thiết thì không được tùy tiện chặt cây cối hoa cỏ, bọn họ có thể hái trái cây bên trong để ăn, có thể săn thú nhưng phải có giới hạn, không được vượt quá, dù sao tài nguyên rừng không phải là vô tận, người ở khu dân thường có thói quen tích trữ vật tư, chỉ sợ bọn họ sẽ cho nó vào nồi, trái lại bọn họ cũng hiểu, bọn họ được như bây giờ không dễ dàng gì, mức sống đã cao hơn nhiều so với trước đây, chưa kể trong nhà còn có một mái nhà bằng gỗ vững chắc!

Tin tức vừa truyền ra thì ngày càng có nhiều người đến xây tường cho cô, Diệp Tiêu nhìn tường thành ngày càng dày, ngày càng rộng, ngày càng cao, tại sao chỗ của mình ngày càng giống như một thành thị? Trong khu dân thường cũng có người thông thạo thiết kế và kiến ​​trúc, vì để cảm ơn Diệp tiểu thư mà mỗi một công đoạn bọn họ đều xây cực kỳ chắc chắn, còn suy xét đến việc ngọn núi lớn này vừa nhiều dã thú vừa hung ác hơn nữa, tường thành cao ước chừng bảy tám mét! Dày ít nhất 10 mét, trên tường thành còn cố ý xây thêm mấy cái đài để thuận tiện cho việc quan sát địa hình……

Đi từng bước một xuống dưới, khi Diệp Tiêu và Nguyên Khải nhìn thấy nơi ban đầu đã biến thành một thành thị nhỏ thì trong lòng không giấu được sự hoang mang!

Rõ ràng bọn họ vẫn luôn ở xung quanh, rốt cuộc tại sao lại biến thành như vậy?

Nguyên Khải hỏi Diệp Tiêu: “Cậu có biết em gái cậu muốn làm gì hay không? Tại sao tôi lại cảm thấy có gì đó không ổn?”

Diệp Tiêu nói: “Tôi không biết!”

Sao mà anh biết được? Anh nghĩ em gái mình có chút bản lĩnh, lại chứng kiến khó khăn của khu dân thường nên muốn trả lại cho dân chúng, người nào ở khu dân thường có thể mua được gỗ? Không ai cả! Xây nhà bằng đá tổn thất ít chi phí nhất, nguyên vật liệu nếu có ở trong núi thì đều có thể tự ý mang đi, lại không tốn tiền, bọn họ chỉ cần bỏ ra chút sức lực và kỹ thuật, được miễn phí gỗ không nói mà còn có thể tìm chút đồ ăn ở trong núi, ăn những loại trái cây chưa bao giờ được ăn, thỉnh thoảng may mắn còn có thể săn được thỏ, bọn họ chia nhau là có thể mang về cho gia đình một bữa ăn ngon……

Anh đã quen với việc em gái làm việc thiện một cách xa hoa nên chưa bao giờ nghĩ cô muốn xây dựng một thành thị!

Hơn nữa bởi vì nơi này thuộc về Diệp tiểu thư, có rất nhiều người đến và đi nên đã gọi nơi đây là “Núi Diệp gia”, bây giờ nó sẽ biến thành “Thị trấn Diệp gia”!

Diệp Tiêu và Nguyên Khải lái xe tải trở về thành phố Sao và tìm thấy Diệp Trăn đang nấu cơm trong nhà, nhìn cô vẫn nhỏ gầy và xám xịt như cũ, trông cô không giống một người có tham vọng chút nào.

Diệp Tiêu nói trước, nói với Diệp Trăn rằng mọi người trong khu dân thường quan tâm cô bao nhiêu, hàng rào được xây dựng thành một bức tường thành, nhà đá nhỏ biến thành thị trấn đá, mọi thứ trong núi đều rất tốt, mọi người đều rất yêu quý, không ai dám phá hoại nơi đó dù chỉ là một chút, dù sao toàn thế giới cũng không thể tìm ra người thứ hai như Diệp tiểu thư, người có thể trực tiếp mở tài nguyên rừng cho người dân bình thường! Bọn họ rất quý trọng những gì bọn họ có được ở hiện tại, đối với những gì Diệp tiểu thư nói, bọn họ coi như sắc lệnh của hoàng gia, không dám vi phạm một chút nào.

Diệp Trăn gật đầu, rất bình tĩnh nói: “Cảm ơn hai người đã làm việc chăm chỉ, tôi hầm canh gà rồi, hai người ăn trước đi.”

Diệp Trúc mừng rỡ nhảy tại chỗ: “Em thích uống canh gà nhất!”

Diệp Tiêu nói: “Tiểu Trúc, em mang chén đũa đặt lên bàn rồi gọi cha về ăn cơm.”

Diệp Trúc vô cùng vui vẻ đi.

Diệp Trăn lau nước trên tay, lấy một băng ghế nhỏ ngồi xuống, nhìn vẻ mặt khó hiểu của Diệp Tiêu, Nguyên Khải hoàn toàn im lặng, cô nói: “Hai người lo lắng cái gì?”

Diệp Tiêu lắc đầu: “Anh không biết, anh chỉ cảm thấy nguy hiểm.”

Nguyên Khải lại nói: “Thật kích thích! Tôi thích mạo hiểm.”

Diệp Tiêu lập tức nhìn Nguyên Khải nói: “Mạo hiểm cái gì? Chúng ta sống như bây giờ cũng rất tốt, có ngọn núi đó, cuộc sống của chúng ta sẽ càng tốt hơn, không cần đi mạo hiểm.”

Nguyên Khải nhíu mày, hiếm khi không phản bác.

Diệp Trăn hiểu ý của Diệp Tiêu, mặc dù Diệp Tiêu đã bùng cháy dũng khí và tinh thần chiến đấu nhưng tất cả những gì anh muốn cũng chỉ là làm cho bọn họ sống tốt hơn, bây giờ có cơ hội sống tốt nên tự nhiên anh sẽ thỏa mãn với hiện tại. Bây giờ bọn họ có nhà cửa, có núi, có danh tiếng, cuộc sống của bọn họ đã tốt hơn lúc trước rất nhiều!

Tuy nhiên, đây là tiền đề.

Diệp Trăn nói: “Em giao dịch với thiếu tướng quân chỉ là nhờ anh ta đánh hạ một khu rừng chứ không nhờ anh ta bảo vệ nó giúp em.”

Diệp Tiêu trợn to hai mắt, căng thẳng và kích động, Nguyên Khải cũng chấn động, lo lắng nói: “Ý của cô là gì? Ý là nói nếu có người tới cướp thì chúng ta cũng không thể làm gì?”

Diệp Trăn gật đầu: “Đương nhiên. Chúng ta là người bình thường, không có vũ lực cũng không có vũ khí lớn mạnh, chỉ dựa vào vài người chúng ta là có thể bảo vệ được khu vực tài nguyên rộng lớn đó hay sao?”

Diệp Tiêu buông thõng vai trong nháy mắt, Nguyên Khải cũng lâm vào trầm tư, Diệp Trăn không nói lời nào, để cho bọn họ tự suy nghĩ.

Diệp Tiêu đột nhiên nói: “Như anh đã nói, nhiều người lực lượng lớn, đoàn kết chính là lực lượng.”

Diệp Trăn gật đầu: “Đúng vậy anh, chỉ dựa vào chúng ta là không thể.”

Nguyên Khải ngẩng đầu thở dài, nói: “Lúc trước còn đắc ý vì chúng ta có tài nguyên của chính mình, không ngờ vẫn là tùy thời sẽ bị người ta cướp đi, chúng ta lấy cái này chẳng khác gì củ khoai lang phỏng tay.”

Diệp Tiêu và Nguyên Khải nhìn nhau, chợt cảm thấy gánh nặng trên vai nặng nề hơn.

Những sợ hãi lúc trước giờ đây đều biến thành không sợ hãi gì cả.

Núi vàng chết tiệt ở trong tay há có thể cho người khác cướp mất?

Không thể lui về sau thì dũng cảm tiến lên!