Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Có Độc

Chương 84: (16) Thế kỷ sao



Editor + beta: 🌼ℓσℓιsα🌼

Diệp tiểu thư muốn sống ở thị trấn Diệp gia? Mặc dù cô không chọn sống ở một khu làm cho người ta bất ngờ, nhưng nghĩ lại cũng thấy bình thường, dù sao đó cũng là lâu đài được xây dựng cho cô bởi những người yêu quý cô, và nó thật sự tốt hơn khu 69.

Thế gia và chính phủ đều nghĩ nếu như cô muốn sống thì cứ sống đi, dù sao cũng không phải chuyện gì to tát, bọn họ quan tâm đến tấm thẻ gỗ mười ngày bán đấu giá một lần kia hơn, hơn nữa nơi đó cách thành phố Sao không xa, bọn họ còn phái người bảo vệ cẩn thận xung quanh cô, để cô không lọt khỏi tầm mắt, lái xe bay đến đó càng tiện hơn.

Diệp tiểu thư muốn chiêu mộ quân đội riêng? Cả người tiến hóa lẫn người bình thường?

Thật là người chị lớn ngốc nghếch có tiền không có chỗ sử dụng, phải biết rằng một khi chiêu mộ quân đội riêng thì cô sẽ phụ trách kế sinh nhai của tất cả mọi người, người tiến hóa tốt xấu gì cũng có thể làm việc, còn người bình thường có thể làm gì? Ăn cơm trắng à? Đương nhiên cũng không sao, dù sao không phải tiêu tiền của bọn họ, cô muốn làm việc thiện thì cứ để cô làm, lúc gặp phải việc lớn, cô sẽ hối hận khi phí công nuôi một đám người bình thường mà đối ngoại không thể ra chiến trường, đối nội không thể nghiên cứu khoa học.

Thị trấn Diệp gia ngày càng lớn? Biến thành thành phố Diệp! Hầu hết người bình thường ở thành phố Sao đều chuyển qua đó, khu dân thường bên kia bỏ trống rất nhiều, nghe nói vài gia đình có một hai người tiến hóa cũng đi.

Tất nhiên, điều này bất ngờ mà cũng không bất ngờ, dù sao thanh danh Diệp tiểu thư đối xử tốt với người bình thường đã sớm truyền ra từ lâu, cô là người tốt đầu tiên chiêu mộ người bình thường làm quân đội riêng nên việc nhận được sự ủng hộ của người bình thường là điều không thể tránh khỏi. Thân phận người bình thường vốn đã xấu hổ, bọn họ đều là người tham sống sợ chết, bây giờ có người sẵn sàng tiếp nhận nhóm dân thường, giải quyết một vấn đề khó khăn không nhỏ cho đất nước, đó cũng coi như là chuyện tốt.

Diệp tiểu thư muốn nghiên cứu? Còn thành lập viện nghiên cứu và tiến hành nghiên cứu với người thường? Điều này buồn cười muốn rụng răng.

Một người bình thường có thể nghiên cứu ra cái gì?

Đầu óc và trí thông minh của bọn họ đều chưa phát triển đến mức tốt nhất, giống như một lũ ngốc chơi với công nghệ cao, nhìn một cái còn tưởng mình đang nghiên cứu? Đừng nằm mơ!

Cái gì? Diệp tiểu thư nghiên cứu ra một thứ đen sì gọi là xe tăng gì đó, một đại bác là nổ cho con nhện mặt đen vỡ tan thành huyết tương? Mơ đi!

Không chỉ vậy, nghe nói Diệp tiểu thư còn nghiên cứu ra một loại súng cầm tay, người thường nào cũng có thể sử dụng, ít sức cũng có thể sử dụng! Nếu như luyện tập chính xác thì còn có thể đánh bất ngờ vây bắt người tiến hóa! Bây giờ bọn họ có sức mạnh, ngoại trừ một vạn mét vuông thiếu tướng quân cho lúc trước thì bọn họ còn dám tự vào núi khai hoang, phúc lợi ở đó rất tốt, nếu như bọn họ bị thương qua đời trong lúc làm nhiệm vụ thì bọn họ không chỉ được nhận tiền trợ cấp mà Diệp tiểu thư còn hứa sẽ chăm sóc người nhà cho bọn họ, giúp các quân nhân loại bỏ nỗi lo trong tương lai, khiến bọn họ làm việc chăm chỉ hơn.

……Thật hay giả?

Đương nhiên là thật.

Chưa hết đâu, Diệp tiểu thư còn suy xét đến việc dân cư quá nhiều, lương thực không đủ dùng nên đã nghiên cứu ra phương pháp canh tác không cần đất, hiện giờ toàn bộ thành phố Diệp đều thiết lập nhà kính, các nhà kho chứa đầy thực phẩm và rau quả!

*Ở ngoài gọi là phương pháp thủy canh, mọi người lên gg tìm hiểu nhé.

Thế giới này thiếu gì nhất? Vật tư.

Tại sao lại thiếu vật tư? Còn không phải do đất đai không hợp để trồng trọt hay sao, nhưng bây giờ lại có phương pháp canh tác không cần đất? Còn thành công tạo ra giống lương thực!

Không chỉ người bình thường phát điên mà ngay cả thế gia và chính phủ cũng kinh động, ào ào phái người đi tìm hiểu xem có phải thật hay không.

Nhưng khi bọn họ ở trên trời nhìn thấy từng khu nhà kính, trong lòng bọn họ đã tin hơn một nửa. Vừa vào thành phố, bọn họ đã nhìn thấy con đường lát đá xanh, dọc theo mái nhà gỗ của những ngôi nhà đá là các cây ăn quả to lớn treo bên đường, nước mương trong vắt lóng lánh, bọn trẻ hái trái cây rửa sạch dưới mương, cắn vào miệng ăn, trên mặt không giấu được sức sống và sự thỏa mãn, từ khi nào mà người thường lại có vẻ mặt như vậy? Thật là khiến người ta ngạc nhiên cảm thán!

Tất nhiên, khi nhìn thấy rau xanh và hoa quả trong nhà kính, điều đó đã không thể hình dung bằng sự ngạc nhiên và cảm thán được nữa.

Mới trải qua bao lâu? Hai năm mà thôi! Một Diệp tiểu thư, một người bình thường lại tạo ra sự thay đổi lớn như vậy trong thị trấn rừng nhỏ! Cho dù có để bọn họ đến thì chỉ sợ cũng không thể làm tốt giống như ngày hôm nay……

Diệp tiểu thư thật sự không phải người tiến hóa bị ẩn giấu trong đám người bình thường đấy chứ?

Các thám tử từ các gia tộc đến đó đã ghi chép những gì mắt thấy tai nghe ở thành phố Diệp về báo cáo, sau đó khiến cho toàn bộ tầng lớp xã hội thượng lưu bị chấn động!

Thẩm Lan là người bị sốc nhất, dù có thế nào cô cũng không nghĩ tới, cùng lắm chỉ là một cô bé bình thường trốn trong núi sâu rừng già, sao có thể đột nhiên xảy ra chuyện lớn như vậy? Thẩm Lan biết Diệp Trăn bán rất nhiều văn tự cổ đại, cô ấy có tiền có tài nguyên, nuôi quân đội riêng cũng không thành vấn đề, sau đó lại truyền ra tin tức như vậy, thật ra cô cũng không để vào mắt, dù sao cô ấy có tiền, muốn làm gì thật sự không khó. Nhưng hôm nay cô ấy đã nghĩ ra phương pháp trồng trọt không dùng đất có thể giải quyết tình trạng thiếu vật tư trên toàn thế giới! Thiên phú và sự xuất sắc như vậy không thể làm cho cô xem nhẹ cô ấy!

Cho dù sự thật ngay trước mắt thì Thẩm Lan vẫn cảm thấy không dám tin, sao Diệp Trăn có thể làm được? Sao cô ấy có thể? Không phải cô ấy là người bình thường hay sao? Tại sao lại xuất sắc như vậy? Đó là một sức mạnh lớn đến nỗi cô không cần nhìn lên cũng cảm thấy mình bị áp chế sâu sắc, rõ ràng cô mới là người tiến hóa não bộ, cô đã rất nỗ lực để cải thiện cuộc sống cho mọi người, nhưng tại sao cô lại không bằng một người bình thường?

Đương nhiên, đó cũng là do Diêm Lịch không hề giấu giếm việc mình tiếp cận Diệp Trăn, kể từ sau vụ Diệp Trăn trúng độc, có ai ở đế đô mà không biết trái tim thiếu tướng quân thuộc về Diệp tiểu thư? Anh không quan tâm xuất thân thấp kém của cô, không quan tâm cô là người bình thường, mặc cho người ngoài có nói gì thì mỗi khi có thời gian, anh đều đến gặp Diệp Trăn.

Ở thành phố Diệp, có rất nhiều người đã nhìn thấy bóng dáng thiếu tướng quân.

Cô càng nghĩ càng không cam lòng, càng nghĩ càng xấu hổ, cuối cùng nằm gục xuống bàn khóc thảm thiết.

Trong một khoảnh khắc, thậm chí cô còn nghĩ tại sao lúc trước Diệp Trăn không chết đi? Nếu như cô ấy chết thì sẽ không có những chuyện như bây giờ. Đương nhiên, điều quan trọng hơn là cô sẽ không bị gia tộc xa lánh, thân là phú thương giàu có nhất đế quốc mà bây giờ lại ngang hàng với một Trương gia lập nghiệp xuất thân từ gia tộc hạng ba! Càng ngày càng có nhiều người coi thường bọn họ, nhóm chị em đã từng xem cô như Thiên Lôi sai đâu đánh đó cũng phớt lờ cô, cô vốn nên được nhiều người ủng hộ mà bây giờ lại trở thành trò cười cho mọi người!

“Em đừng khóc nữa.” Thẩm Khánh ngồi bên cạnh cô, “Anh đã sớm bảo em phải dành nhiều thời gian cho việc nghiên cứu hơn nhưng em không nghe, hôm nay có tiệc ở đây ngày mai có thảm đỏ ở kia, cả ngày chơi đùa với đám tiểu thư công tử. Dù em có là người tiến hóa nhưng nếu như em không chăm chỉ, không nỗ lực, không chủ động phát huy tài năng của mình thì em sẽ không khác gì người bình thường, cuối cùng bây giờ mới hối hận vì mình không thể đuổi kịp người khác?”

Thẩm Lan nói: “Em thật sự đã cố gắng hết sức, nhưng em không thể……”

Thẩm Khánh cười lắc đầu: “Anh nghe nói từ sau khi Diệp Trăn thành lập phòng thí nghiệm, cô ấy đã sống và ăn ở trong đó, lúc đầu cô ấy không biết gì, vì tiếp thu chậm nên đã dành nhiều thời gian để ghi nhớ, sau này khi bắt đầu, ngày nào cô ấy cũng bận rộn đến mức quên cả ăn, không ngủ được nhiều, thậm chí có lần cô ấy còn ngất xỉu vì không ăn cơm trong một thời gian dài, thiếu tướng quân không thể đứng yên nhìn nên đã chuẩn bị một chuyên gia dinh dưỡng giám sát cô ấy ăn uống. Nhưng dù vậy thì một khi cô ấy có cảm hứng và tiến bộ, bất kể có nói cái gì cô ấy cũng không nghe, cô ấy thật sự đam mê nghiên cứu, cô ấy mới là người chăm chỉ thật sự, nếu không, chỉ dựa vào hai năm thì làm sao thành phố Diệp có thể tiến bộ nhanh như vậy? Lan Lan, còn em đã làm gì?”

Thẩm Lan cũng nghiên cứu, đúng giờ thì đến phòng thí nghiệm, đúng giờ thì về nhà.

Cô là người tiến hóa não bộ nhưng cô cũng là đại tiểu thư Thẩm gia, một tiểu thư nổi tiếng ở đế đô, cô sẽ làm rất nhiều việc giống như một tiểu thư nổi tiếng, đánh bài, cưỡi ngựa, đi thảm đỏ, xe bay, vui chơi, tụ tập bạn bè……

Thẩm Khánh nói: “Mặc dù Thẩm gia chúng ta đã kết thù với Diệp Trăn nhưng không thể phủ nhận là cô ấy ưu tú hơn em.”

Thẩm Lan lại suy sụp òa khóc, Thẩm Khánh nhìn một hồi rồi ra ngoài.

Có một số việc phải tự mình suy nghĩ cẩn thận.

Thật ra anh có hơi hối hận vì lúc trước đã không phát hiện ra việc cha anh sẽ giết Diệp Trăn sớm hơn, còn lợi dụng Thẩm Lan gặp Diệp Trăn, bước đầu tiên là hạ độc “Sống mơ màng” lên người Thẩm Lan, Thẩm Lan không sao vì cô biết giải dược, nhưng Diệp Trăn lại suýt chết. Nếu như cô ấy thật sự chết thì Thẩm gia sẽ không có hôm nay, vẫn sẽ là nhà giàu nhất đế quốc, quyền thế ngập trời; nhưng điều tồi tệ là Diệp Trăn không chết, chính mắt anh nhìn thấy những người xung quanh vốn kém hơn mình phát triển lên, bất kể là gia thế hay sức mạnh, anh đều không thể làm được gì.

Lúc trước bọn họ có thể miễn cưỡng đối phó, nhưng sau này càng đối, bọn họ càng cố gắng hết sức, chưa kể sự ghét bỏ và đối nghịch trong tối ngoài sáng của người đàn ông lạnh lùng và cứng rắn Diêm Lịch, để rồi giờ đây, Thẩm gia đã không còn như xưa.

Cha anh giận đến mức đổ bệnh mấy lần, nói tại sao lúc trước Diệp Trăn uống thuốc mà không chết, để lại mối họa như vậy làm ông nhất định phải chấn chỉnh gia tộc, tuyệt đối không thể để Thẩm gia suy tàn trong thế hệ bọn họ; lại cảm thán nói Thẩm gia nuôi nhiều phòng thí nghiệm mà tại sao không hữu ích bằng một cái của Diệp Trăn?

Thẩm Khánh biết cha mình không cam lòng, anh cũng căm giận nhưng tiếc là đến hôm nay, bọn họ đã không thể xoay chuyển trời đất.

Bây giờ trong toàn bộ đế quốc, thậm chí cả những quốc gia khác, có ai không muốn phương pháp canh tác không cần đất của Diệp Trăn?

Cô là khát vọng của lòng người, là phước lành của tất cả mọi người!

Làm thế nào mà một cô gái bình thường đến từ khu 69 có thể phát triển đến trình độ hôm nay?

Điều đó không chỉ làm mọi người ngạc nhiên cảm thán mà đó còn là một kỳ tích!

Mà bên kia, Diêm Lịch đã quen với việc ôm cô gái ngủ quên trong phòng thí nghiệm về phòng ngủ, hai năm trôi qua, cô gái nhỏ gầy đã cao thêm một cái đầu, ngũ quan non nớt nảy nở trưởng thành hơn, một cô bé đã từng không thu hút trở thành một thiếu nữ cao lớn xinh đẹp, chỉ là cô vẫn gầy yếu như ngày nào, trọng lượng trong lòng anh không chênh lệch bao nhiêu.

Anh đặt cô lên giường, đầu ngón tay mân mê gương mặt trắng nõn của cô gái, khi cô nhắm mắt ngủ, cô có vẻ yên tĩnh và ngoan ngoãn hiếm thấy, không giống như bình thường, con ngươi lành lạnh và tĩnh mịch luôn có thể khiến người ta xem nhẹ tuổi của cô, cũng rất hiếm khi nhìn thấy nét mặt ngoan ngoãn như vậy từ trên mặt Diệp Trăn.

Diêm Lịch biết, Diệp Trăn chưa bao giờ là một cô gái ngoan, cô có tham vọng, có toan tính, có mưu lược, cô biết xem xét thời thế, thủ đoạn phi thường.

Và tất cả những điều này đều làm cho anh mê muội.

Nhìn cô gái đang yên tĩnh ngủ, người đàn ông cúi đầu muốn hôn lên trán cô, nhưng vừa định chạm vào thì cô gái đang ngủ khẽ nghiêng đầu.

Môi anh rơi vào khoảng không, anh cong môi cười, tiện thể vùi đầu vào cần cổ mềm mại của cô gái, trầm giọng nói: “Diệp tiểu thư, mấy ngày nữa em sẽ tròn 18 tuổi, có thể yêu đương rồi.”

Diệp Trăn xoay người, còn chưa lăn xa thì cánh tay cường tráng của người đàn ông đã ôm lấy eo cô, cô vùi đầu trong chăn, lẩm bẩm nói: “Nhưng em không thích yêu đương với ông chú.”

Diêm Lịch hừ một tiếng, nhéo mạnh vào vành tai cô gái: “Anh đã bảo bao nhiêu lần rồi, anh không già!”

Diệp Trăn thong thả nói: “Ồ.”

Diêm Lịch: “Trăn Trăn, chẳng lẽ em muốn dùng xong thì ném?”

Diệp Trăn mở mắt ra, quay đầu nhìn vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của người đàn ông, cô cười nhướng mày nói: “Thiếu tướng quân nói vậy là sai rồi, chúng ta giao dịch công bằng, không lừa già dối trẻ.”

Mấy năm nay, bởi vì Diêm Lịch đã biết tất cả các văn tự trong《 Thiên Tự Văn 》, lại tìm được vài trang giấy tàn của mấy chương《 Đạo Đức Kinh 》nên sức mạnh tiến bộ vượt bậc, không quá ba người trong đế quốc có thể chiến đấu với anh! Thực lực và uy vọng của anh tăng vọt, Diêm gia cũng theo đó mà tiến bộ vượt bậc, tình thế giống như hổ dữ xông thẳng lên phía trước, nghiễm nhiên trở thành thế gia đứng đầu!

Tất nhiên, anh đã bỏ ra không ít công sức cho nghiên cứu của Diệp Trăn, giúp Diệp Trăn tránh khỏi rất nhiều sai lầm oan ức, chẳng hạn như Diệp Trăn đã biết nguyên lý chế tạo xe bay, biết về các loại vũ khí khác nhau trong thế giới này như pháo.

Bọn họ hợp tác với nhau, có được nhau sớm hơn.

Diêm Lịch đột nhiên nắm cái cằm xinh xắn của cô gái, đôi mắt đen hơi híp lại, môi mỏng khẽ nhếch: “Diệp tiểu thư, chẳng lẽ em thật sự cho rằng bởi vì em biết văn tự cổ đại nên mới có thể khiến cho anh thỏa hiệp với em?”

Diệp Trăn mở to mắt nhìn anh, nói: “Vậy mục đích của thiếu tướng quân là gì?”

Diêm Lịch: “……”

Anh hiếm khi im lặng: “Cứ giả vờ cho anh.”

Diệp Trăn biết, Diêm Lịch khác Thẩm gia, nhiều thế hệ Diêm gia đều ở trong quân đội, Diêm Lịch là tướng quân thực sự, nắm giữ quyền lực to lớn. Còn Thẩm gia là nhân tài mới xuất hiện trong giới kinh doanh, cho dù có học sinh liên tiếp tham gia chính trị nhưng nền tảng không vững chắc, chỉ cần có người hơi thúc ép thì gia tộc bọn họ sẽ lung lay sắp đổ. Diêm Lịch lại khác, người ngoài chỉ có thể ngưỡng mộ năng lực và tài năng của anh, anh có thể cần văn tự cổ đại nhưng anh sẽ không làm trái ý mình vì văn tự cổ đại, lòng kiêu hãnh và sự chính trực của anh không cho phép.

Nếu không phải do anh muốn và tự nguyện thì đúng là không ai có thể thuyết phục anh.

Diệp Trăn mỉm cười, vỗ nhẹ vào tay người đàn ông, nói: “Chắc là bây giờ có rất nhiều người muốn phương pháp canh tác không cần đất của em nhỉ?”

Diêm Lịch xoa xoa mu bàn tay, nói: “Nhiều, rất nhiều, bọn họ đều muốn biết em làm bằng cách nào, càng muốn có được kỹ thuật của em.”

Diệp Trăn suy tư, nói: “Nếu em không cho thì sao?”

Diêm Lịch hừ lạnh, kiêu căng ngạo mạn: “Có anh ở đây, bọn họ dám làm gì?”

Diệp Trăn cảm kích nói: “Chú thật tốt.”

Diêm Lịch tối sầm mặt, anh nhéo lên gương mặt trắng nõn của cô gái tạo ra hai dấu tay hồng nhạt.

Tâm trạng Diêm Lịch không tốt lắm, không chỉ vì sự từ chối của Diệp Trăn mà còn vì anh phát hiện ngày càng có nhiều người theo đuổi Diệp Trăn, mặc dù ngại sự có mặt của anh nên nhiều người không dám đến công khai, nhưng anh thân là thiếu tướng quân, bận rộn chính sự, thỉnh thoảng còn ra biên giới trấn áp bọn tội phạm trộm cắp, không thể ở bên cạnh canh giữ Diệp Trăn mọi lúc, điều này khiến cho nhiều người lợi dụng sơ hở của anh!

Một người luôn đi bên cạnh Diệp Trăn là Nguyên Khải, một người là Trương Toàn, cháu trai của Trương béo, còn một người nữa là người tiến hóa não bộ trong phòng thí nghiệm tên Trần Lâm.

Anh không để ba người đàn ông này vào mắt, nhưng nếu như bọn có việc gì cũng đều đến bên cạnh Diệp Trăn, cho dù anh không xem bọn họ là đối thủ cạnh tranh nhưng anh cũng thật sự chướng mắt, có lẽ còn một điều nữa là bọn họ đều trẻ tuổi hơn anh —— Diệp Trăn không thích đàn ông lớn tuổi!

Anh không phải là người hay kiêng dè, anh sẽ lén bắt đe dọa từng người một, ít nhất phải cho bọn họ hiểu Diệp Trăn là của anh, tất nhiên phải càng rõ ràng hơn, họ cảm thấy mình xứng với Diệp Trăn?

Nhỏ yếu như thế, không có tư cách sánh vai với cô ấy mà còn muốn đồng hành cùng cô ấy?

Đây nhất định là lời nói tàn nhẫn nhất, tổn thương nhất, chí ít sau này bọn họ sẽ thành thật hơn rất nhiều, mặc dù vẫn thích ra vẻ nịnh bợ làm cho anh bực bội trong lòng.

Người trong nhà bắt đầu thúc giục anh, mấy năm rồi mà một cô bé cũng không theo đuổi nổi? Thật sự nghi ngờ năng lực thiếu tướng quân của anh! Anh còn là đàn ông?

Diêm Lịch: “……”

Anh là đàn ông, chỉ là gặp được một người phụ nữ khiến cho anh muốn nâng niu trong tay nên tất nhiên sẽ không muốn ép buộc cô dù chỉ là một nửa, càng không thể bẻ gãy cánh của cô, bởi vì thứ anh yêu chính là sự kiêu ngạo không chịu thua của cô, Diệp Trăn dựa vào chính mình để xây dựng vương quốc của riêng cô, cô không nên là người phụ nữ bị anh nhốt ở khuê phòng hậu viện.

Tuy nhiên, khi toàn bộ đế quốc vẫn còn đang điên cuồng với việc canh tác không cần đất thì Diệp Trăn đã gọi tất cả giáo viên ở thành phố Diệp đến, cô muốn bắt đầu lớp học từ hôm nay.

Lần đầu tiên《 Thiên Tự Văn 》,《 Bách Gia Tính 》,《 Tam Tự Kinh 》xuất hiện trước mặt người bình thường.

Các giáo viên đều hoảng sợ không nói nên lời, bình tĩnh một lúc mới lắp bắp nói: “Diệp, Diệp tiểu thư…… Cô bảo chúng tôi dạy văn tự cổ đại cho học sinh? Này…… Chuyện này không phải là thật chứ?”

Bọn họ cảm thấy như mình đang nằm mơ, cho dù bọn họ là giáo viên, là người xuất sắc trong đám người bình thường và người tiến hóa, bọn họ tự xưng là học thức uyên bác nhưng đối với văn tự cổ đại, đừng nói lúng túng mà ngay cả xem cũng không thể hiểu gì! Những người biết văn tự cổ đại đều giấu kín, bị các gia tộc lớn giấu trong tay không dễ lộ ra cho người ngoài!

Bọn họ biết Diệp Trăn biết rất nhiều văn tự cổ đại, cô đã dùng văn tự cổ đại để giao dịch với các gia tộc lớn, tất cả số tiền cô đổi ra đều được dùng cho thành phố Diệp, cô còn tập trung nghiên cứu, tạo ra vũ khí và lương thực, mà tất cả những điều này đều là vì bọn họ! Lẽ ra cô có thể sống yên ổn ở một khu, nhận được đãi ngộ tốt nhất từ thế gia và chính phủ, nhưng vì bọn họ nên mỗi ngày cô đều vùi đầu vào nghiên cứu, vật lộn với các thế gia ăn thịt người không nhả da……

Cô đã cho bọn họ khu rừng, thị trấn và tài nguyên, và bây giờ cô còn muốn dạy văn tự cổ đại miễn phí cho mọi người!

Tại sao? Tại sao phải dạy?

Diệp Trăn nói: “Nền văn minh Hoa Hạ không nên bị đoạn tuyệt ở trong tay chúng ta.”

Kho báu văn hóa đã được truyền thừa mấy ngàn năm sao có thể đoạn tuyệt chỉ vì một thảm họa?

Sao có thể bị vùi lấp vì tranh giành quyền lực?

Một số học giả lớn tuổi xúc động lau nước mắt, muốn quỳ xuống cảm tạ lòng hảo tâm của Diệp Trăn, “Thay mặt cho tất cả người bình thường, tôi xin cảm ơn Diệp tiểu thư đã nâng đỡ và chăm sóc chúng tôi! Sinh thời, tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để xứng đáng với sự gửi gắm của tiểu thư!”

Mọi người nhao nhao tán thành: “Chúng tôi sẽ không phụ sự gửi gắm của tiểu thư!”

Các giáo viên và học giả may mắn được đứng đây đều xúc động bày tỏ lời cảm ơn, cảm ơn Diệp tiểu thư, cảm tạ trời xanh, bọn họ chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ may mắn được học văn tự cổ đại vào ngày hôm nay, khi bọn họ đang sống một cuộc sống tốt đẹp, cuối cùng cũng có thể chiêm ngưỡng phong cách của Hoa Hạ, kế thừa nền văn minh Hoa Hạ!

Chẳng mấy chốc, những học sinh đến trường đi học đều cảm nhận được sự nghiêm túc và sâu sắc hiếm có trên gương mặt giáo viên của mình.

Người đến đây học có người tiến hóa, cũng có người bình thường.

Tuy nói đối xử bình đẳng với người bình thường và người tiến hóa, nhưng trí não người tiến hóa quả thật thông minh hơn người bình thường rất nhiều, học đồ vật cũng nhanh hơn, nếu như học hỗn hợp thì ngược lại sẽ liên lụy lẫn nhau nên cũng phân theo ban, ban trọng điểm và ban thí nghiệm.

Nhưng vào lúc này, tất cả mọi người cùng nhau ngồi trong giảng đường lớn, mở to hai mắt, yên lặng nhìn lên trên bục giảng, người thầy già viết hai chữ lên bảng đen: Diệp Trăn.

“Các em phải nhớ kỹ, những gì các em học hôm nay đều là do Diệp tiểu thư giảng dạy.”

“Từ hôm nay, chúng ta sẽ học văn tự cổ đại, chữ Hán.”

Văn tự cổ đại? Chữ Hán?

Các bạn học sinh may mắn được ngồi đây xôn xao!

Đây sẽ là khóa học quan trọng nhất trong cuộc đời bọn họ, cũng vì thế mà nhớ sâu sắc hơn cái tên: Diệp Trăn.

……

Bất cứ ai vào trường học thành phố Diệp đều có thể học văn tự cổ đại, dù là người bình thường hay là người tiến hóa.

Tin tức này lan truyền khắp đất nước với tốc độ ngọn lửa lan cháy khắp thảo nguyên, chỉ trong thời gian ngắn, không ai không biết tin: Diệp tiểu thư dạy văn tự cổ đại!

Người bình thường điên cuồng, người tiến hóa điên cuồng, thế gia cũng điên cuồng, chính phủ càng chấn động!

Dạy văn tự cổ đại? Cho tất cả mọi người? Cô không giữ làm của riêng? Cô không có ý định tư lợi nào hay sao? Cô vốn là độc nhất vô nhị, là người duy nhất am hiểu văn tự cổ đại, là bậc thầy bị các gia tộc lớn tranh nhau mượn sức, bây giờ cô lại muốn biến mình thành người bình thường?

Cô ăn bao nhiêu tiền của bọn họ mà giờ lại muốn đưa miễn phí cho mọi người?

Bỏ luôn cả con át chủ bài?

Diệp Trăn này……

Diệp Trăn này!

Khi Diêm Lịch biết tin, anh đang giải quyết các vấn đề quân sự trong phủ tướng quân, phụ tá đến báo cho anh một tin chấn động: “Diệp tiểu thư muốn truyền lại văn tự cổ đại cho người đời!”

Mấy năm nay phụ tá đã sớm chứng kiến thủ đoạn của Diệp tiểu thư, cũng hiểu suy nghĩ của Diệp tiểu thư khác với người bình thường, những việc cô làm khiến người ta không thể lý giải, có được kết quả cũng đủ làm chấn động lòng người! Anh cho rằng súng ống đạn pháo, trồng trọt không cần đất đã đủ để cô đạt được thành tựu to lớn trong sự nghiệp cả đời, nhưng hôm nay cô lại đưa ra một quyết định dễ dàng khác, lại lần nữa phá vỡ nhận thức và quan điểm của anh về cô!

Chẳng lẽ Diệp tiểu thư không biết cô ấy có thể sống yên bình là nhờ có văn tự cổ đại làm con át chủ bài hay sao? Nhưng bây giờ cô lại vừa giản dị vừa bao la hùng vĩ truyền văn tự cổ đại ra ngoài mà không nói lời nào!

Diệp tiểu thư như thế……

Rõ ràng thật sự giống như một người chị cả ngốc nghếch, cái gì cũng cho, cái gì cũng làm, thật khiến cho người ta không khỏi dâng trào cảm xúc, khí huyết cuồn cuộn! Ngay cả chính phụ tá cũng hơi động lòng, lại nhìn thiếu tướng quân nhà mình, khuôn mặt lạnh lùng cực lực kìm nén cảm xúc, thậm chí anh còn vô thức bẻ cong cây bút máy trong tay.

Người đàn ông đập bàn, cái bàn lập tức tan thành gỗ vụn, phụ tá sợ tới mức run lên, anh đứng dậy lớn tiếng ra lệnh: “Chuẩn bị xe!”

Phi cơ màu đen bay vút qua bầu trời cho đến khi dừng lại dưới chân núi, người đàn ông với khí thế mạnh mẽ bước nhanh về phía trước, tốc độ của anh nhanh đến mức không ai có thể đuổi kịp, chỉ để lại một thân ảnh tàn dư bị gió thổi mạnh.

Diệp Trăn ngồi trước bàn cắn đầu bút, còn chưa kịp cảm nhận được gì thì đã bị người đàn ông mạnh mẽ ôm vào lòng, cô sửng sốt, lúc này mới ý thức đó chỉ có thể là Diêm Lịch, “Thiếu tướng quân, anh đây là —— Ơ?”

Nụ hôn nóng bỏng không kiên nhẫn của người đàn ông rơi xuống, anh ôm cô vào lòng chặt hơn, cắn môi cô, môi răng giao nhau, dùng sức cọ xát.

Hô hấp của anh rất nóng, cả người anh khẽ run lên vì kích động, cổ họng tràn đầy tiếng thở dốc gợi cảm trầm thấp, bàn tay đặt sau eo cô càng lúc càng dùng sức……

Diệp Trăn cảm thấy môi mình bị cuốn lấy vừa đau vừa nóng bỏng, cô nghiêng đầu né tránh, không hiểu sao người đàn ông đột nhiên phát điên?

Mấy năm gần đây, động tác thân mật nhất anh từng làm cùng lắm là khi buồn bực xoa bóp gương mặt cô, đây là lần đầu tiên hôn mất kiểm soát như vậy……

Như nhận ra sự hoảng hốt của cô, ngón tay người đàn ông đặt sau lưng cô hơi dùng sức, cô kêu lên một tiếng, hé môi, đầu lưỡi người đàn ông xông vào, càn quét khoang miệng non nớt ngọt ngào của cô.

“Diệp Trăn, anh yêu em.”

Anh chưa bao giờ có cảm xúc dâng trào muốn chiếm hữu một người phụ nữ đến như vậy, chỉ cần nghe tên cô, nghe những việc cô làm là có thể khiến cho toàn thân anh run rẩy, không thể khống chế muốn có được cô.

……

Môi Diệp Trăn sưng đỏ hai ngày mới hết, Diêm Lịch không xin lỗi vì sự mất kiểm soát của mình.

Cảm giác rất tốt, còn tốt hơn khi anh chiến thắng.

Diệp Trăn chỉ cho anh một ánh mắt xem thường, ra lệnh anh không được đến gần cô trong vòng ba bước, Diêm Lịch chỉ coi như cô đang chém gió, anh hỏi cô những gì anh đã giữ trên đầu lưỡi của mình trong một thời gian dài: “Tại sao em muốn truyền bá văn tự cổ đại? Em không sợ à?”

Diệp Trăn nhìn anh: “Văn tự là tín vật kế thừa của văn hóa, sao có thể trở thành bí mật của các gia tộc?”

Diêm Lịch hiểu ra: “Hóa ra em đã sớm có kế hoạch, bóc lột bọn anh sạch sẽ sau đó rút củi dưới đáy nồi.”

Anh nghiêm túc gật đầu: “Quả là người phụ nữ anh vừa ý, đủ âm hiểm xảo trá.”

Diệp Trăn: “……”

Nhiều người đã nhìn thấy vết thương trên miệng cô, cha Diệp còn vì vậy mà muốn đánh chết tên đăng đồ tử* kia! Nhưng vừa nghe nói là thiếu tướng quân, ông hơi kinh hãi, “Con gái yên tâm, nếu như thiếu tướng quân tới cầu hôn, cha nhất định sẽ từ chối vài lần!”

*đăng đồ tử:• Dengtu Zi, nhân vật dâm đãng nổi tiếng

Thân là cha được đắc ý, phóng tầm mắt ra nhìn toàn bộ thành phố Diệp, chỉ có thiếu tướng quân Diêm Lịch mới xứng đôi với con gái anh minh uy vũ của ông, đổi thành người khác đều là hoa nhài cắm bãi cứt trâu, thiếu tướng quân ngang tài ngang sức, hơn nữa anh có quyền thế, có binh quyền, đủ để bảo vệ người phụ nữ của mình. Mặc dù ông ngốc nhưng cũng hiểu con gái đã trở thành miếng bánh ngon, rất nhiều người muốn có được cô, trước đó còn suýt bị hại chết! Thiếu tướng quân tài giỏi, anh cứu con gái ông trở về từ quỷ môn quan, ông không bao giờ quên chuyện này, ghi nhớ sâu sắc ân tình của Diêm Lịch.

Từ chối vài lần chắc chắn là sự bất mãn lớn nhất đối với anh!

Diệp Trăn: “……”

Diệp Tiêu hỏi Diệp Trăn, có phải cô đã định với thiếu tướng quân rồi hay không? Dù vậy thì cô cũng nên kiềm chế một chút, cô còn trẻ, chưa kết hôn, điều này tuyệt đối không thể được! Anh đang nghĩ đến việc nói chuyện giữa những người đàn ông với thiếu tướng quân, nói năng bừa bãi như một tên côn đồ.

Diệp Trăn nói không có.

“Vậy các em……?”

“Bất ngờ.”

……Mẹ nó! Không thể có em rể này!

Diệp Trúc ngoan ngoãn, đưa thuốc và thuốc đuổi muỗi cho cô, “Chị hai cẩn thận, lần sau đừng để bị muỗi đốt, muỗi rất độc!”

Diệp Trăn: “……Cảm ơn em.”

Chỉ có Nguyên Khải đứng xa xa nhìn cô, không đến gần cũng không nói lời nào, ánh mắt có vẻ rất cô đơn. Anh là một thiếu niên kiêu ngạo hống hách, trong hai năm qua anh đã chín chắn hơn rất nhiều, anh và đám người Diệp Tiêu quản lý thành phố Diệp đâu ra đấy, để cô tiến hành nghiên cứu mà không cần lo lắng điều gì, tất nhiên cô có thể nhìn thấy một số cảm xúc trong mắt anh, nhưng cũng chỉ như vậy.

Bản thân Nguyên Khải cũng không biết tại sao cô gái tóc vàng mà anh chướng mắt lúc trước lại trở thành thần của mọi người.

Đối với cô, anh ngạc nhiên và bất ngờ, dần dần lại có sự kính nể và sùng bái, cuối cùng phát triển thành những cảm xúc mà ngay cả anh cũng không thể giải thích, nhưng anh biết mình sẽ không bao giờ có thể vượt qua rào cản đó.

Điều duy nhất anh có thể làm là giữ cho thành phố Diệp yên bình yên vui, phồn hoa tựa cẩm.

Việc phổ biến văn tự cổ đại đã tạo ra chấn động không hề nhỏ ở đế đô, Trương béo và anh cả Trương, Trương Toàn cũng bay tới tìm Diệp Trăn, hỏi cô tại sao? Không có văn tự cổ đại thì làm sao có thể kiềm chế các thế gia? Đây không phải là tự chặt đứt đường lui của mình hay sao, quá nguy hiểm!

Nhà đấu giá Lý gia đã hợp tác với Diệp Trăn vài năm cũng tới, nếu như văn tự cổ đại được phổ biến rộng rãi thì giao dịch này chắc chắn sẽ không thể tiếp tục, còn có khả năng gặp nguy hiểm!

Diệp Trăn nói, đã đến lúc.

Lúc nào?

Dĩ nhiên là một thời đại mới.

Thời đại mới? Trương béo và anh cả Trương rất khó hiểu, nhưng Trương Toàn lại có niềm tin và sự sùng bái mù quáng với Diệp Trăn —— dù cô nói gì anh đều tin. Cho dù cô đưa ra quyết định gì, anh đều ủng hộ! Đây là do anh đã bị tẩy não sau khi theo Trương béo giao dịch với Diệp Trăn trong hai năm qua. Anh chờ mong thời đại mới!:)

Quả nhiên không lâu sau, có một người tiến hóa nói sau khi anh ta học chữ Hán, anh ta cảm thấy trí não minh mẫn hơn rất nhiều, như kiểu năng lực trước đây của anh ta là C, nhưng bỗng chốc trở thành C+, cảm giác rất kỳ diệu, đương nhiên biến hoá rất nhỏ, chính anh ta cũng không thể nói rõ, có lẽ chỉ là ảo giác? Tuy nhiên, lời nói của anh đã thu hút rất nhiều người đồng tình, và tin đồn học chữ Hán có thể làm tăng sức mạnh người tiến hóa đã ngày càng rầm rộ, càn quét toàn đế đô dễ như trở bàn tay!

Ngay cả người bình thường cũng nói sau khi học chữ Hán, bọn họ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Đặc biệt là khi đọc《 Tam Tự Kinh 》mỗi ngày một lần, toàn thân là chất độc thoải mái!

Các thế gia lo lắng, đây chính là bí mật của bọn họ, nhưng bây giờ đã bị cả thế giới biết, bọn họ nên làm gì?

Chính phủ cũng hơi lo lắng, vất vả lắm mới duy trì được hòa bình, chẳng lẽ sắp bị phá vỡ?

Diệp Trăn này thật không biết làm việc! Cần phải xử lý……

Diêm Lịch đến góp ý: “Điều này trăm lợi không hại, năng lực quốc dân được đề cao thể hiện sự cường thịnh của đất nước, không một quốc gia nào dám tấn công chúng ta, có lẽ không bao lâu nữa, chúng ta sẽ có trăm vạn đội quân hùng mạnh, ngày thống nhất thiên hạ đã gần kề!”

Thủ tướng nói: “Nghe nói sau khi người bình thường học văn tự cổ đại cũng có biến hóa?”

“Không có.” Diêm Lịch quyết đoán nói, “Người bình thường sẽ không tiến hóa.”

Vậy thì yên tâm.

Người bình thường bị áp chế quá lâu, một khi có năng lực thì rất có thể sẽ đánh trả! Tạo phản là rắc rối.

Các thế gia tức điên, vốn muốn hỏi tội nhưng Diêm Lịch đã chắn trước bọn họ, dám làm phiền Diệp Trăn? Trừ khi bước qua xác của anh!

Vốn dĩ thực lực của các thế gia đã tiến bộ rất nhiều sau hai năm, nhưng vẫn kém hơn nhiều so với Diêm gia trước đó, Diêm gia cũng không nhường một tấc, cứng đối cứng thật sự không được, chưa kể Diêm Lịch còn có chỉ thị do chính tay thủ tướng viết! Dù bọn họ có bất mãn hơn nữa thì cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, càng đáng sợ hơn là quân đội riêng trong gia tộc cũng hùa theo yêu cầu học văn tự cổ đại, đây chính là căn cơ của gia tộc bọn họ mà bây giờ lại bị công khai khắp thiên hạ, kết cấu của thế giới hiện nay chỉ sợ sẽ bị xáo trộn một lần nữa……

Diệp Trăn này!

Diệp Trăn này!

Tức quá đi!!

Sao cô có thể ngu ngốc như vậy? Đó chính là văn tự cổ đại, liên quan đến vận mệnh gia tộc và lực lượng mạnh yếu, rõ ràng cô có thể dựa vào đó để trở thành bá chủ thiên hạ, có thể được mọi người nâng trong tay, có được thành phố kia, tại sao cô còn muốn làm điều thừa?

E là đầu óc của cô đã bị cửa kẹp qua!

Thẩm Lan lại khóc ngất lần nữa, dù có không cam lòng đến đâu thì cô cũng phải thừa nhận rằng trừ gia thế, cô không bằng Diệp Trăn, không thể bằng được nữa.

Cô thật sự không hiểu tại sao Diệp Trăn lại đưa ra quyết định này? Cô ấy có thành quả nghiên cứu của việc trồng trọt không cần đất còn chưa đủ hay sao, cô ấy còn muốn gióng trống khua chiêng truyền dạy văn tự cổ đại cho người đời? Thế giới này có người rộng lượng như vậy sao? Cô ấy thật sự không có một chút tâm ích kỷ?

Nếu như đó là cô thì sao? Cô có thể làm việc hào phóng như cô ấy hay không? Cô không dám khẳng định, nhưng trong lòng có một âm thanh mơ hồ nói cho cô biết, cô không thể, cô không làm được.

Hóa ra Diêm Lịch thích kiểu phụ nữ như vậy à?

Rõ ràng nhỏ yếu đến mức giống như con kiến bị người ta tùy ý bóp chết nhưng lại có thể lấy thân phận người bình thường đứng trên đỉnh cao nhất, được người đời kính mộ!

Giờ phút này, chỉ sợ bất kể là người bình thường hay người tiến hóa đều đã tôn sùng cô ấy đến trình độ không ai địch nổi, e rằng ngay cả danh tiếng mạnh mẽ của thiếu tướng quân cũng đi xuống khi so với cô ấy……

……Đây có phải là Diệp Trăn? Đây có phải là Diệp Trăn dưới vẻ ngoài bình thường?

Thẩm Lan khóc đến mức không kìm được, mấy ngày không ra khỏi cửa phòng, không ăn không uống, ai khuyên cũng không nghe.

Không có quá nhiều người đi khuyên cô, danh tiếng ngày xưa của đại tiểu thư Thẩm gia đã không gánh vác nổi, người tiếp xúc với cô ngày càng ít, ngay cả đệ nhất phu nhân đã từng đối xử thân thiết với cô cũng không thèm quan tâm cô, sự chênh lệch như vậy cùng với sự kích thích mà Diệp Trăn mang đến đã khiến cho cô gần như sụp đổ!

Hơn nữa, không biết từ khi nào mà ngoài giới đã có lời đồn đại, hai năm trước Diệp Trăn trúng độc suýt chết là do Thẩm gia hạ độc, mượn tay Thẩm Lan. Trước hết là bắt cóc để lấy được đồ vật của Diệp Trăn, bắt cóc không thành thì phải tiêu diệt cô, thật sự độc ác!

Nếu như hai năm trước bọn họ thành công thì liệu sẽ có ngày hôm nay? Sẽ có canh tác không cần đất? Sẽ có việc văn tự cổ đại được người đời biết đến?

Bọn họ có thể ăn cơm no? Có thể học văn tự cổ đại?

Thẩm gia quả nhiên không tốt, hãy tránh xa bọn họ ra! Nếu không, bọn họ xin lỗi Diệp tiểu thư!

Sau khi cha Thẩm Khánh nghe thấy chuyện này, dưới sự kinh hoàng, ông há miệng chưa nói được lời nào thì đã nôn ra một ngụm máu, lại khẩn cấp đưa ông đến bệnh viện!

Thẩm gia đại loạn, Thẩm Khánh bận chăm sóc cha ở bệnh viện, bận chuyện gia tộc nên tự nhiên không có tâm trạng khai sáng cho Thẩm Lan, Thẩm Lan không người để ý nên ngày càng có vẻ buồn bực không vui, cực kỳ sa sút.