Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 281: Váy hạ chi thần (3)



Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Đừng giết ta, đừng giết ta."

Tiếng cầu xin tha thứ quanh quẩn trong thông đạo trống trải, âm thanh kia như tiếng chuông vỡ, khàn khàn lại khó nghe.

"Các hạ đừng giết ta, ta chỉ vì quá đói, không phải cố ý mạo phạm ngài."

Quá đói!

Thứ đồ chơi này muốn ăn ta sao?

Sơ Tranh bị dọa đến mức đập cho thứ kia thêm mấy cái, tận đến khi nó bất động, Sơ Tranh mới dừng lại.

Thứ đồ chơi lúc đầu dự định "dụ dỗ địch nhân trước rồi mới hạ thủ" rất là bất ngờ.

Sơ Tranh gỡ nến từ trên vách đá xuống... làm sao nhóm lửa đây?

Sơ Tranh nhớ lại một chút, thử điều động cái gọi là huyền khí trong thân thể.

Thế giới này tu luyện huyền khí, người mới nhập môn tu luyện, đều được thống nhất xưng là Huyền Sư.

Sau Huyền Sư là Huyền Vương, Huyền Hoàng, Huyền Tông, Huyền Đế, Huyền Tôn, Huyền Thánh.

Mỗi một đẳng cấp lớn lại chia thành chín cấp nhỏ.

Tỉ như Huyền Sư, thì có nhất phẩm Huyền Sư đến cửu phẩm Huyền Sư.

Sau cửu phẩm Huyền Sư mới là nhất phẩm Huyền Vương, cứ thế mà suy ra.

Cách phân biệt đẳng cấp tương đối dễ, nhìn từ màu sắc mà suy ra là được rồi.

Đại hoàng nữ là bát phẩm Huyền Vương, thực lực này, ở thế hệ trẻ tuổi, đã được coi như nhân tài kiệt xuất.

Thế nhưng nguyên chủ... màu sắc huyền khí của nàng là vô sắc.

Mặc dù không biết là đẳng cấp gì, nhưng vẫn rất lợi hại.

Sơ Tranh dựa theo ký ức, dùng huyền khí đốt nến lên, ánh lửa chiếu sáng một không gian nhỏ.

Sơ Tranh nhìn cái bóng đen kia trước.

Nó giống như một cái rễ cây...

Đúng, chính là rễ cây.

Sơ Tranh xoay người đi xem Tạ Xu, lúc này Tạ Xu ở cách đó mười mấy mét, trên mặt đất còn có dấu vết lôi kéo, trên mắt cá chân và cổ tay hắn đều có rễ cây quấn lấy.

Sơ Tranh đi đến, đặt nến ở bên cạnh.

Cô vừa ngồi xổm người xuống, Tạ Xu lập tức mở mắt ra.

Rễ cây quấn trên cổ tay và cổ chân, làm biểu cảm của Tạ Xu trở nên dữ tợn, sau đó hắn cười lạnh lên tiếng: "Thế nào, điện hạ không kịp chờ đợi như thế sao, ở loại địa phương này, mà cũng có tâm tư nghĩ đến loại chuyện này sao?"

Sơ Tranh: "..."

Ta còn có tâm tư làm loại chuyện gì?

Ta chỉ muốn cởi trói cho ngươi...

Thẻ người tốt nổi điên gì chứ?!

Sơ Tranh lạnh lùng nghiêm mặt, cắt đứt rễ cây trên cổ tay và mắt cá chân hắn, sau đó đứng dậy rời đi.

Tạ Xu: "..."

Hắn mở mắt ra liền phát hiện mình bị trói, trực giác đầu tiên chính là cô muốn làm gì đó với mình, dù sao từ trước đến giờ người kia vẫn luôn có mục đích.

Nhưng mà lúc này Tạ Xu mới phát hiện, bốn phía không thích hợp.

Hắn giơ tay lên, trên cổ tay có chất lỏng sền sệt, rất là buồn nôn.

Cách đó không xa còn có một thứ đồ chơi làm bằng rễ cây cùng loại, thứ vừa trói mình, chính là xuất phát từ nơi đó...

Khuôn mặt tinh xảo yêu dã của Tạ Xu được ánh nến lay động soi sáng, không thấy rõ thần sắc, hắn vịn vào cên cạnh đứng dậy.

"Điện hạ bị thương mà còn có thể đối phó với Mộc Ảnh Thú, lợi hại nha." Tạ Xu dựa vào tường, giọng nói lạnh lẽo sâu kín.

Sơ Tranh liếc hắn một cái: "Câm miệng."

Tạ Xu: "..."

Tạ Xu có chút cổ quái đánh giá Sơ Tranh.

Ánh mắt tiếp xúc đến vết máu đã đen lại trên bả vai cô, những vết máu kia hình như vẫn chưa ngừng lại.

Vết thương của cô còn đang chảy máu...

Cho nên mới bày ra bộ dáng như vậy, không muốn để mình tìm cơ hội giết chết cô sao?

"Điện hạ, không bằng ta giúp ngươi xem vết thương một chút?"

Tạ Xu chủ động lấy lòng, nhưng trong đó ẩn chứa dã tâm gì thì chỉ có hắn mới hiểu.

"Ta không phải Sở Ứng Ngữ." Đại hoàng nữ tên là Sở Ứng Ngữ, nếu hắn vẫn cảm thấy cô là Sở Ứng Ngữ, thì cô còn làm người tốt bằng cách nào đây?

Tạ Xu cười nhẹ một tiếng: "Điện hạ, ngài không cần ngay cả thân phận của mình cũng phủ nhận chứ, cho dù ta muốn làm gì ngài, nhưng nhìn bộ dạng ngài bây giờ, ta cũng không ra tay được."

Cô nhìn qua đúng là có chút suy yếu.

Nhưng hắn ở trước mặt cô lại chỉ là đồ phế vật...

Nghĩ tới đây, sát ý trong đáy lòng Tạ Xu càng nồng đậm.

Đây hết thảy đều do người trước mặt này ban tặng.

"Ngươi tin hay không thì tùy."

Sơ Tranh lười nói dóc với thẻ người tốt.

"Không tin thì câm miệng." Đừng nói lải nhải, phiền chết.

Tạ Xu: "..."

Mặc dù Tạ Xu cảm thấy Sơ Tranh có chút không giống lúc trước, nhưng hắn lại cảm thấy bởi vì hoàn cảnh hiện tại, nên cô không dám lộ ra quá nhiều nhược điểm.

Tạ Xu tìm một chỗ dựa vào, xử lý mấy vết bẩn trên người.

Dịch nhờn của Mộc Ảnh Thú không có độc, nhưng rất buồn nôn.

Lạch cạch lạch cạch...

"Chỗ này có dấu vết, nó chạy qua bên này."

"Mau đuổi theo."

"Nó bị thương, khẳng định chạy không xa."

Tiếng bước chân và tiếng trò chuyện một trước một sau vang lên, ở nơi xa xa của thông đạo dần dần có ánh sáng.

Sơ Tranh nhìn sang bên kia, ở đó có ba bóng người xuất hiện.

Dường như trông thấy bên này có người, ba người kia hơi dừng lại, cảnh giác đi tới.

"Mộc Ảnh Thú!"

Tiểu cô nương trong số ba người hô nhỏ một tiếng.

Thanh niên đứng ở bên trái dò xét Sơ Tranh một chút, không chút hữu hảo lên tiếng: "Nguyên lai là đại hoàng nữ Tĩnh Nguyên, thất lễ."

Vừa rồi trong thông đạo chỉ có ánh sáng của một ngọn nến, lúc này ba người này xuất hiện, cơ hồ chiếu sáng cả thông đạo.

Sơ Tranh không biết bọn họ.

Nhưng nguyên chủ biết.

Thế giới này trừ Tĩnh Nguyên quốc, còn có ba quốc gia: Gia Ninh quốc, Hạ quốc, và Tấn Xuyên quốc.

Ba người này là người Hạ quốc.

Hạ quốc và Tĩnh Nguyên quốc vốn không hợp nhau, bọn họ cảm thấy nữ tử cầm quyền, là một sự vũ nhục đối với nam nhân, muốn hủy diệt Tĩnh Nguyên quốc.

"Nghe nói đại hoàng nữ có một nam sủng tuyệt sắc khuynh thành, không nghĩ tới đại hoàng nữ đến đây mà cũng mang theo, thật đúng là chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu a."

Ánh mắt thanh niên tùy ý rơi vào người Tạ Xu.

Có xem thường, khinh miệt, ngạo mạn.

Có lẽ cho rằng người như Tạ Xu, làm nam sủng của một nữ tử, là một sự sỉ nhục đối với nam nhân.

Cánh tay đặt trong tay áo của Tạ Xu hơi siết chặt.

Chuyến đi này, ánh mắt như vậy Tạ Xu đã thấy rất nhiều, nhưng mỗi lần trông thấy đều khiến người ta nổi nóng

"Quách Chấn, ngươi đừng nói nhảm, bắt lấy Mộc Ảnh Thú trước đi." Tiểu cô nương lên tiếng.

Sơ Tranh rất tán đồng với tiểu cô nương, người này quá lắm lời, xử lý!

Quách Chấn nhìn Mộc Ảnh Thú và Sơ Tranh đứng cách đó không xa: "Đại hoàng nữ, Mộc Ảnh Thú này là của chúng ta."

Gã vừa nói chuyện, vừa đi về phía bên này, giơ tay muốn bắt lấy Mộc Ảnh Thú.

Nếu như ba người này xuất hiện nói muốn Mộc Ảnh Thú, có lẽ Sơ Tranh còn có thể đem thứ đồ chơi buồn nôn này cho bọn họ.

Nhưng bọn họ vừa xuất hiện đã châm chọc khiêu khích một trận, Sơ Tranh làm sao chịu cho nữa.

Cổ tay Sơ Tranh khẽ động, ngân quang thoáng hiện lên, Quách Chấn vừa đụng vào Mộc Ảnh Thú, trong khoảng khắc Mộc Ảnh Thú liền tan thành tro bụi.

Cả thông đạo an tĩnh quỷ dị.

"Quách Chấn ngươi làm gì thế!"

Tiểu cô nương xông lên, đẩy Quách Chấn ra.

Trên mặt đất chỉ còn lại một chút bột phấn, làm gì còn tung tích của Mộc Ảnh Thú nữa.

Mắt tiểu cô nương đỏ lên, phẫn nộ trừng Quách Chấn.

Vẻ mặt Quách Chấn cũng rất mờ mịt, vội vã giải thích: "Công chúa, ta... Ta không có. Chuyện này không liên quan đến ta, ta còn chưa đụng vào nó."

"Ta tận mắt nhìn thấy!" Công chúa gấp đến đỏ mắt: "Có phải ngươi không muốn cứu người không? Ta sớm biết, ngươi và Mạc ca ca không hợp nhau, ngươi muốn nhìn hắn chết có phải không!!"

"Công chúa, ta không có."

"Công chúa, ta tin tưởng Quách Chấn không phải người như vậy, nơi này cũng không chỉ chúng ta." Một thanh niên khác lên tiếng nhắc nhở.

Quách Chấn đột nhiên nhìn về phía Sơ Tranh: "Sở Ứng Ngữ, có phải ngươi làm không!?"