Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 183: Có muốn ăn bánh quế hoa không? (22)



Nghĩ đến đây, nàng lại khoái chí không ít.

Kiêu căng ngạo mạn nhìn nha hoàn ở bên cạnh, nàng phân phó: "Đi lấy roi mây tới đây, nói thế nào ta cũng là phu nhân của đại phòng, Lục Trầm, ngươi vừa mới tới Lục phủ nên không biết tôn ti ta không trách ngươi, chỉ là tránh cho sau này bị người ta giễu cợt, hôm nay để ta giáo huấn cho ngươi biết, cái gì gọi là đúng mực."

Mấy nha hoàn đằng sau đều là một vẻ mặt xem kịch vui.

Nha hoàn đi lấy roi mây chính là người hầu hạ trong viện của Lục Trầm, ban nãy vừa mới đi tìm Tần thị cáo trạng.

Sau khi mang roi mây tới, Tần thị liền sai người đóng cửa phòng, roi mây vun vút ở trên không trung vài cái, roi cắt qua không khí, tạo ra tiếng vang xé gió.

Ngữ khí Tần thị ngoan độc, âm lãnh: "Nếu ngươi đã bước chân vào Lục phủ, ta cũng coi như là nương của ngươi. Hôm nay ta phải để cho ngươi khắc cốt ghi tâm mấy thứ này."

Nói xong, một roi trực tiếp quật lên lưng của Lục Trầm.

Roi mây tiếp xúc với vật liệu may mặc, đánh vào trên da thịt phát ra âm thành tê dại cả da đầu.

Chỉ nghe âm thanh thôi cũng biết là đau đớn tới nhường nào, mấy nha hoàn thi nhau run lập cập.

Lại nhìn Lục Trầm, sống lưng hắn vẫn thẳng tắp, đến sắc mặt cũng không hề biến đổi.

Để cho người ta cảm thấy tức giận không phải là hắn có thể chịu đau, mà là hắn tới một câu phản bác cũng không có, không tránh cũng không né.

Tần thị đánh xong vài cái, phát hiện hắn cũng không rên một tiếng, động tác dừng lại nhìn hắn, thấy hắn cũng đang nhìn nàng.

Ánh mắt kia tới một chút độ ấm cũng không có, hơn nữa môi hắn còn hơi cong lên, tựa như đang cười. Đó là một nụ cười châm biếm, ánh mắt cùng biểu tình của hắn cũng làm Tần thị cảm thấy có chút rợn người.

Tần thị đem roi mây trong tay đưa cho nha hoàn khác, bảo nàng ta tiếp tục.

Nha hoàn kia có chút sợ, tuy Lục Trầm không được coi trọng, nhưng dù gì hắn cũng là thiếu gia, các nàng phớt lờ hắn thì không sao, muốn nàng đánh hắn, nàng cũng không dám.

Nhưng phía sau là ánh mắt nóng đốt bức người của Tần thị, nàng không dám không nghe.

Tổng cộng đánh ba, bốn mươi cái, quần áo sau lưng đã rách nát, mơ hồ có thể nhìn thấy những vệt đỏ rỉ máu trên tấm lưng đơn bạc của hắn, vật liệu may mặc dính màu huyết xinh đẹp, một số địa phương nghiêm trọng thì da thịt đã tróc cả ra.

Nha hoàn cũng không dám nhìn nhiều, sau khi Tần thị kêu ngừng, nàng liền lập tức ném roi mây đi.

Tần thị đắc ý khảy khảy móng tay, nói: "Hy vọng lần sau ngươi nhớ kỹ, ai mới là chủ nhân của cái nhà này."

"Ta sẽ nhớ kỹ, đại phu nhân."

Cảm giác cổ quái trong lòng Tần thị còn chưa biến mất, lúc này Lục Trầm nhìn qua rõ ràng rất nghe lời, thế nhưng Tần thị cứ cảm thấy nôn nao trong lòng, cuối cùng cảnh cáo một câu xong rồi liền mang theo nha hoàn rời đi.

Chỉ còn lại nha hoàn trong viện của Lục Trầm là vẫn đứng đó.

Nàng ta nhìn Lục Trầm trong chốc lát, vừa định rời đi thì Lục Trầm lại gọi nàng lại.

Nha hoàn đành phải dừng bước chân, căng da đầu nhìn Lục Trầm.

Trong lòng không ngừng tự an ủi chính mình, Lục Trầm nhất định sẽ không làm gì nàng.

Lục Trầm đi tới trước mặt nàng, vừa rồi bị đánh một trận nhưng hắn vẫn có thể đứng thẳng lưng như cũ, nàng nghĩ tới lúc trước cũng có một nha hoàn trong viện đắc tội Tần thị liền bị đánh cho hai mươi roi, ngày hôm sau liền không còn sống nữa.

Tuy nói sức lực nha hoàn không lớn, thế nhưng roi mây đánh vào trên người vẫn rất đau, đổi lại là nàng thì hẳn là hiện tại cũng không đứng dậy nổi nữa rồi.

"Thiếu... thiếu gia có gì phân phó ạ?"

Biểu tình Lục Trầm rất nhu hòa: "Ngươi là nha hoàn được phân tới viện của ta?"

"Dạ..."

"Nha hoàn trong viện của ta, tâm đều không hướng về ta, ngược lại đều chăm chăm hướng về người khác, điều này làm ta rất không vui. Vạn nhất như ngươi xảy ra chuyện gì, ngươi cảm thấy một nha hoàn như ngươi có thể được người ta quan tâm chú ý mà đi truy cứu không?"

Tim đột nhiên ngừng lại một nhịp, nàng lui về phía sau hai bước, nhìn Lục Trầm giống như đang nhìn một con mãnh thú nguy hiểm.