Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 284: Cầu anh mang em (19)



Edit by Shmily

#Do not reup#

- ------------------------------

Giống như là bước ra từ trong bức tranh sơn dầu.

Thời điểm nhìn thấy hắn, hai mắt cô hơi sáng lên, chạy chậm tới đây.

Hắn nhìn thấy cô bởi vì chạy bộ tới mà ngực hơi phập phồng, cánh môi kiều nộn hơi hé.

Trên lưng cô còn đeo giá vẽ, nhìn qua có chút nặng.

Kiều Thời Việt đưa tay qua.

Đầu ngón tay nóng bỏng xuyên qua vải mỏng nơi đầu vai truyền tới bên trong da thịt cô.

Sau đó, ngón tay hắn cọ qua bả vai cô, dừng ở giá vẽ phía sau.

Rất thân sĩ lại ưu nhã nói: "Tôi giúp em đeo."

Kiều Từ trọn tròn mắt.

Anh trai cô nhất định đã bị người khác đoạt xá rồi.

Cô lớn tới như vậy rồi, thế mà mỗi lần hắn tới đón mình tan học đều là bởi vì mẫu hậu đại nhân nhờ vả.

Từ trước tới giờ chưa từng cầm cặp giúp cô.

Hơn nữa, chị gái xinh đẹp này, chính là chị dâu của cô???

Kiều Từ ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt, cô gái cũng vừa lúc đang nhìn cô.

Hai mắt đối phương trong suốt sáng ngời, khi cười rộ lên hai bên má còn có má lúm đồng tiền rất sâu, cả người mang tới cho người khác cảm giác thoải mái thanh mát.

Kiều Từ hơi đỏ mặt, vươn tay, hơi nâng váy công chúa màu đỏ rượu của mình lên, lễ phép nói: "Em chào chị, em là Kiều Từ, năm nay mười một tuổi, năm sau sẽ lên cấp hai, hiện tại đang học ở trung tâm thành phố, nhà em ở..."

Kiều Thời Việt nhẹ nhàng đánh gãy: "Kiều Từ."

Kiều Từ bất mãn liếc hắn một cái.

Cô còn chưa có nói xong đâu.

Trong mắt Kiều Thời Việt có ý tứ uy hiếp nhàn nhạt.

Kiều Từ vừa định nói chuyện thì liền cảm thấy đỉnh đầu của mình ấm dần lên.

Vân Phiếm Phiếm hơi cúi người, bàn tay xoa xoa tóc của Kiều Từ, mỉm cười nói: "Chào Kiều Từ, chị là Quý Mang Mang, là bạn của anh trai em."

Mẹ ơi, dường như con nhìn thấy thiên sứ a!

Cùng lúc đó, Vân Phiếm Phiếm cũng đang giao lưu với Tiểu Bạch Thái.

Vân Phiếm Phiếm: "Ngươi có cảm thấy em gái Kiều Thời Việt siêu đáng yêu hay không?"

Tiểu Bạch Thái: "Ký chủ đại nhân đáng yêu nhất!"

Vân Phiếm Phiếm: "Ta cũng muốn có em gái."

Kiều Thời Việt bất động thanh sắc nắm lấy tay của Vân Phiếm Phiếm, vuốt ve hai cái bên trong lòng bàn tay của cô, sau đó nói: "Có muốn tới nhà tôi hay không?"

Vân Phiếm Phiếm cảm thấy sao cũng được, vì thế liền gật đầu.

Kiều Từ thấy anh trai mình rất vô sỉ mà nắm tay con nhà người ta, lại còn không thèm buông, trực tiếp dắt lấy đi về phía tiểu khu.

Ở sau lưng giương nanh múa vuốt làm mặt quỷ xong, Kiều Thời Việt cũng như có tâm linh tương thông mà quay đầu lại.

Hàng mi cong cong, đôi con ngươi màu đen hơi lóe.

Kiều Từ lập tức trở nên an phận hẳn.

Nhà của Kiều Thời Việt có cách bài trí khác so với nhà cô, nhà cô nhìn vào trong ấm áp hơn một chút, nhà Kiều Thời Việt trừ đồ gia dụng ra thì cơ hồ là chẳng có vật nào để trang trí, cho dù màu sơn trên tường cũng là màu trắng làm chủ đạo.

Tuy rằng đơn điệu, thế nhưng lại rất sạch sẽ ngăn nắp.

Kiều Thời Việt nhìn thời gian, sau đó liền cởi áo khoác xám trắng ở bên ngoài xuống, nói: "Sắp tới giờ cơm trưa, tôi đi nấu cơm trước."

Vân Phiếm Phiếm trước khi ra cửa đã suy nghĩ tới vấn đề bị chậm trễ khá nhiều thời gian ở đây cho nên trước khi đi đã chuẩn bị tốt đồ ăn, bà nội Quý nhất định sẽ không bị đói.

Kiều Thời Việt xắn ống tay áo lên, quay đầu lại liền thấy Kiều Từ tựa như đang muốn cọ tới gần Vân Phiếm Phiếm, liền mở miệng gọi: "Kiều Từ."

Kiều Từ bất động, liếc mắt qua nhìn hắn.

Liền nghe thấy Kiều Thời Việt nói: "Một mình anh khả năng không làm được quá nhiều việc, em gái mau lại đây giúp ca ca rửa rau nào?"

Thanh âm ôn nhu, còn mang theo vài phần ý vị cầu khẩn.

Kiều Từ phát hiện tầm mắt của hắn cố tình lại như vô ý nhìn về người đứng bên cạnh mình.

Ôi đệch, ca ca cô quá phạm quy rồi.

Rõ ràng một mình hắn cũng có thể nấu cơm được, hơn nữa còn chưa từng dùng loại ngữ khí này nói chuyện với cô đâu.

Hắn nhất định là cố ý!

Kiều Từ cũng rất nể mặt hắn, thoắt một cái đã biến thành bộ dáng đáng yêu của một cô gái nhỏ: "Được ạ, ca ca."