Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 290: Cầu anh mang em (25)



Edit by Shmily

#Do not reup#

- --------------------------------

Trước kia hắn chỉ cảm thấy cô khá xinh đẹp, thế nhưng cũng chưa từng nghĩ cô lại là một streamer.

Tịch Minh giống như đã phát hiện ra một bí mật nhỏ gì đó, nhìn tên phòng phát sóng trực tiếp của cô, ấn theo dõi.

Nhân vật trong game của cô hình như đã chết, cho nên hiện tại đang ở bên trong xem đồng đội đánh.

Tịch Minh cảm thấy đây có thể là duyên phận mà trời cao đưa tới cho hắn.

Lúc ấy gặp mặt cô ở siêu thị, lúc này lại có thể gặp được cô trên live stream.

Ý niệm chợt lóe lên trong đầu, hắn liền nghe thấy một thanh âm khác vang lên trong phòng phát sóng.

Thanh âm kia lười biếng lại trầm thấp, còn mang theo mười phần tự tin, thật giống như chuyện gì cũng nằm trong lòng bàn tay hắn.

Tịch Minh siết chặt con chuột trong lòng bàn tay, con chuột bản giới hạn hắn vẫn luôn trân quý như sinh mệnh hiện tại lại không khác gì rác rưởi.

Trán hắn nổi đầy gân xanh, Tịch Minh hít sâu vài lần, mới có thể bình tĩnh trở lại.

Thanh âm kia, người khác dù không thể nghe ra thì hắn vẫn có thể nghe ra.

Trước kia khi còn ở chung một đội, hắn ta thường xuyên nghe thấy thanh âm này.

Kiều Thời Việt!

Thế mà lại là hắn!

Tịch Minh cho rằng sau vụ đó, Kiều Thời Việt sẽ không chơi game nữa.

Lúc ấy đánh xong trận đấu kia, Kiều Thời Việt bình tĩnh gỡ tai nghe xuống, tầm mắt giống như kết băng nhìn thẳng vào hắn ta.

Lúc ấy trong lòng hắn ta có chút sợ hãi, nhưng lại ôm trong mình tâm lý may mắn.

Ở trong mắt người khác, đó chính là sai lầm của Kiều Thời Việt, không có liên quan gì tới hắn ta cả.

Nhưng mà Kiều Thời Việt lại trực tiếp hỏi hắn ta ngay trước mặt đồng đội: "Là cậu đi?"

Thân hình hắn thon dài, bàn tay đặt ở trong túi, ngữ khí chắc chắn.

Những đồng đội khác chỉ cho là tâm tình Kiều Thời Việt không tốt do sơ suất, lập tức muốn đi qua an ủi hắn.

Thanh âm đồng đội liên tiếp vang lên bên tai, nhưng hắn ta lại không thể nghe thấy bất cứ thứ gì, chỉ nhớ rõ bộ dáng lúc đó của Kiều Thời Việt.

Khóe môi hắn treo một nụ cười, thế nhưng lại làm cho người khác cảm thấy chấn kinh.

Bản thân Kiều Thời Việt chính là người trong mắt không để bất cứ một hạt cát nào, sau khi vạch trần hắn ta xong, hắn liền trực tiếp đi tìm huấn luyện viên, bản thân hắn ta có thể tiếp tục phủ nhận và biện giải, thế nhưng hắn ta lại biết rõ là huấn luyện viên chắc chắn sẽ không cho phép khoảng thời gian này phát sinh ra bất cứ sai lầm nào.

Cho nên hắn ta liền thừa nhận.

Chuyện sau đó liền giống y như hắn ta nghĩ, Kiều Thời Việt từ chối tiếp tục thi đấu, huấn luyện viên lại yêu cầu hắn giấu giếm sự thật.

Cuối cùng thì Kiều Thời Việt làm trò trước mặt nhiều người như vậy, tuyên bố rời khỏi Bury.

Đến tận bây giờ, Kiều Thời Việt vẫn phải gánh trên vai tội danh bán đứng đồng đội.

Và nguyên nhân dẫn tới việc Bury thua cũng thuận thế đẩy lên trên người Kiều Thời Việt.

Hắn là đội viên cố định của chiến đội, Kiều Thời Việt vừa đi, chiến đội giống như chia năm bè bảy phái, huấn luyện viên không có cách nào thuyết phục được hắn, liền chỉ có thể đứng về phía hắn ta, để hắn ta ở lại.

Kiều Thời Việt rời đi là khoảng thời gian hắn ta được thả lỏng nhất, cho dù ánh mắt đồng đội nhìn mình có thay đổi, nhưng hắn ta lại không để bụng.

Hắn ta vẫn còn ở Bury, mà Kiều Thời Việt thì đã rời khỏi, cho tới cuối cùng thì hắn ta vẫn là người chiến thắng.

Hắn ta cho là Kiều Thời Việt sẽ bởi vì chuyện này mà không gượng dậy nổi, lại không nghĩ là lúc mình gặp lại hắn lại bị hắn châm chọc một phen.

Cho tới bây giờ, hắn ta mới chính xác nghe được thanh âm của hắn.

Ánh mắt Tịch Minh như rắn độc đang đố kỵ, lẳng lặng nhìn trò chơi kết thúc, nghe Kiều Thời Việt cùng thiếu nữ đang nói chuyện phiếm, sau đó lại nhìn bọn họ mở một ván mới.

Đủ loại dấu hiệu cho thấy, bọn họ rất thân thuộc.

Tịch Minh di chuyển con chuột trong tay, mũi tên ở trên màn hình chuyển động hai cái.

Tiếp đó, trên màn hình liền hiện lên hình ảnh một căn biệt thự.

Khu bình luận lập tức gào thét:

[Thổ hào xuất hiện!]

[Oa, cái biệt thự trong mộng này tương đương RMB đến 5000 đi.]

[Thần hào a, đại lão còn thiếu đồ trang sức không? Cái loại mà có thể giúp ngài phá của ấy.]