Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 296: Cầu anh mang em (31)



Edit by Shmily

#Do not reup#

- ------------------------------

Trước kia Kiều Thời Việt còn tính là trấn định, hiện tại hắn bất quá chỉ là một người luôn mang trong mình nỗi lo sợ bất an, một thiếu niên bình thường đang tỏ tình với người mình thích mà thôi.

Vân Phiếm Phiếm tới gần hắn.

Duỗi tay giúp hắn vuốt phẳng nếp nhăn trên áo.

Thẳng tới khi quần áo hắn lại phẳng phiu như cũ.

Cô thậm chí còn đem hai cái nút áo trên cùng hắn vừa cởi ra cài lại.

Đôi con ngươi đen nhánh của Kiều Thời Việt phản chiếu ảnh ngược của cô, Vân Phiếm Phiếm cười nói: "Anh đã quên lời em nói rồi sao?"

Kiều Thời Việt nắm lấy tay cô, không nói.

Vân Phiếm Phiếm: "Em đã nói rồi, em giết người, anh nhặt đồ, em đương nhiên là thích anh nha."

Thân thể đột nhiên đổ về phía trước, là hắn nắm lấy tay cô kéo về phía hắn.

Kiều Thời Việt dùng sức ôm cô, gân xanh hiện lên mu bàn tay tái nhợt của hắn.

Vân Phiếm Phiếm ở trong ngực hắn không hề nhúc nhích.

Lúc Kiều Từ đi từ trên vòng xoay mặt trời xuống thì hai người đã tách ra, tuy là nhìn qua không có gì biến hóa, thế nhưng ánh mắt so với lúc trước nhiều thêm một tia tình ý vô hình.

Bọn họ từ công viên giải trí trở về tiểu khu.

Lần này Kiều Từ rốt cuộc cũng không lấy cớ bám Vân Phiếm Phiếm nữa.

Cô bé ngáp một cái, giả vờ nói với Kiều Thời Việt: "Anh, em lên trước đây, anh ga lăng nhất, mau đưa Quý tỷ tỷ về nhà đi."

Nói xong liền nhanh chóng rời đi.

Kiều Thời Việt thấy cô nhóc có thay đổi lớn như vậy, nội tâm nhiều thêm một tia rõ ràng.

Tầm mắt hắn vẫn luôn dừng ở trên lưng Kiều Từ, thẳng cho tới khi cô bé biến mất, mới nói với Vân Phiếm Phiếm: "Đi thôi."

Trên đường đi, Vân Phiếm Phiếm hỏi hắn: "Mấy tháng trước, sự kiện lần thi đấu kia..."

Kiều Thời Viện ở trong giới game thủ cũng coi như nổi tiếng, cho dù hiện tại có rất nhiều người bôi đen hắn đi nữa thì cũng không thể phủ nhận một điều, hắn vẫn nổi tiếng như cũ.

Người ngoài vòng có lẽ chỉ cảm thấy bề ngoài của hắn rất đẹp trai, thế nhưng người trong vòng cơ hồ khi nhìn thấy hắn đều biết rõ thân phận của hắn.

Kiều Thời Việt đã quen Vân Phiếm Phiếm lâu, thấy cô chưa từng nhắc tới chuyện này.

Hắn chỉ cho là cô vẫn luôn biết mình là ai, chẳng qua là không hỏi mà thôi.

Chuyện này Kiều Thời Việt không nói với những người khác, dù là người nhà cũng chỉ biết có một số chuyện.

Bọn họ đều rất thông minh, không cần hắn nhiều lời, chỉ dựa vào thái độ lúc hắn phỏng vấn cũng đã hiểu.

Kiều Thời Việt thích tự mình giải quyết sự việc, nếu hắn không giải quyết thì chỉ có một lí do đó là hắn không hề để ý.

Tựa như Tịch Minh, hắn hoàn toàn có cách chỉnh chết cậu ta, thế nhưng hắn lại không có làm như vậy.

Trước khi xảy ra chuyện, Tịch Minh là đội viên của hắn, hắn đương nhiên sẽ thiên vị cậu ta.

Nhưng sau khi sự việc phát sinh, Tịch Minh đối với hắn chỉ là người xa lạ, hắn khinh thường việc phải nhúng tay giải quyết cậu ta.

Đi kể khổ chuyện của mình cho người khác, chỉ có kẻ yếu mới làm chuyện đó.

Kiều Thời Việt nhìn Vân Phiếm Phiếm, chơi xong một ngày, tóc cô có chút rối, đôi mắt ở dưới bầu trời đen càng giống như chứa hàng nghìn ngôi sao.

Cánh môi kiều nộn làm người ta nhịn không được muốn cắn một cái.

Thực ra là thể hiện mặt yếu đuối trước người mình thích cũng không phải là chuyện gì quá tệ.

Kiều Thời Việt đại khái nói qua mọi chuyện với Vân Phiếm Phiếm.

Vân Phiếm Phiếm đã biết mọi chuyện, chỉ là cô muốn biết thái độ của Kiều Thời Việt đối với chuyện này mà thôi.

Trong khoảng thời gian này, cô đều cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì hoa văn màu đen trên vòng tay một chút cũng không có biến hóa.

Không tăng cũng không giảm.

Theo lý mà nói thì sẽ không có tình huống như vậy xảy ra.

Biến động duy nhất chính là không lâu phía trước, ở công viên trò chơi, hoa văn màu đen hơi giảm đi một xíu.

Thời điểm Kiều Thời Việt kể chuyện cũng đều có tâm trạng ổn định, hoa văn cũng không có tăng nhiều, điều đó minh chứng cho việc giá trị hắc hóa của hắn không hề có liên quan tới chuyện của Tịch Minh.

Nói cách khác, đối với Kiều Thời Việt thì Tịch Minh cũng không tính là cái gì.