Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 302: Cầu anh mang em (37)



Edit by Shmily

#Do not reup#

- ----------------------------

Tịch Minh ngồi xổm ở siêu thị gần đó vài ngày, rốt cuộc cũng chờ được cô.

Hôm nay cô không mặc váy, cô mặc một chiếc quần yếm, quần yếm màu nâu càng tăng thêm vẻ đáng yêu cho cô gái nhỏ.

Ống quần thẳng tắp, trên đầu cô còn đội một cái mũ, vành nón khá lớn, gương mặt nhỏ gầy hầu như bị che lấp ở bên dưới cái mũ.

Bất quá, cậu ta vẫn nhận ra cô.

Chờ tới khi cô mua đồ xong liền đi theo phía sau cô, rất cẩn thận để không bị cô phát hiện.

Lại không biết rằng, Vân Phiếm Phiếm đã sớm phát hiện ra động tĩnh ở phía sau.

Hơn nữa còn đang giao lưu với Tiểu Bạch Thái.

Vân Phiếm Phiếm khó hiểu: "Sao hắn còn đi theo ta? Là muốn thông qua ta hãm hại Kiều Thời Việt sao?"

Tiểu Bạch Thái cảm thấy khả năng này rất lớn: "Ký chủ đại nhân, hay là cô nhanh chạy đi."

Vân Phiếm Phiếm vội bước nhanh hai bước, nhưng sau đó lại đi chậm lại.

Nếu cứ trốn tránh như thế này cũng không phải là chuyện tốt.

Tịch Minh nào biết được người đang đi phía trước lại bỗng nhiên quay đầu.

Vốn là cô đang cúi đầu đi ở đằng trước, lúc này bỗng nhiên lại ngẩng đầu lên, ánh mặt trời thuận thế chiếu lên gương mặt trắng nõn kia.

Hàng lông mày tinh tế như lá liễu, mà gương mặt của cô lại kiều nộn giống như một đóa hoa.

Đôi mắt cô vừa to vừa tròn, tầm mắt rõ ràng là đang dừng ở trên người cậu ta.

Nhìn thấy Vân Phiếm Phiếm đi thẳng đến chỗ mình, tâm Tịch Minh đập liên rồi, có hưng phấn, có kinh ngạc, máu lại gia tốc chảy nhanh ở trong mạch.

Thẳng tới khi cô dừng lại trước mặt cậu ta, hỏi: "Sao anh lại đi theo tôi?"

Thanh âm cũng vô cùng dễ nghe, làm cho cậu ta không biết phải trả lời như thế nào.

Tịch Minh tận lực bày ra một bộ dáng ôn nhu nhất, khẩn trương nói với cô: "Em phát hiện ra rồi sao?"

Vân Phiếm Phiếm cau mày, đối phương làm rõ ràng như vậy, cô không muốn biết cũng khó.

Thấy hình như cô không vui vẻ lắm, Tịch Minh liền nhanh chóng sắp xếp lại từ ngữ.

Lúc sau, cậu ta giống như một thiếu niên ngây ngô đang thông báo một chuyện gì đó đối với cô gái mà mình thích: "Anh thích em..."

"Thích?"

Vân Phiếm Phiễm bỗng nhiên nghĩ tới không lâu trước đó, những lời cậu ta nói ở trong phòng phát sóng trực tiếp.

Những lời kia cực kì có tính vũ nhục, cái đó cũng gọi là thích sao?

Cô không quá hiểu.

"Vậy anh thích tôi bao nhiêu?"

"Rất thích." Cậu ta có hơi gấp, giống như đang vội vã chứng minh cái gì đó.

"Tôi biết rồi." Vân Phiếm Phiếm nghiêm túc hỏi, "[Đứng ở trên đỉnh], là anh có phải không?"

Chiếc áo choàng cậu ta khoác bao lâu nay bỗng nhiên bị người ta vạch ra, tất cả máu của Tịch Minh ngay lập tức đổ dồn về phía đầu, theo bản năng phủ nhận: "Anh không biết em đang nói cái gì."

Vân Phiếm Phiếm nói: "Tôi biết, anh có hai cái IP, Tịch Minh đúng không? Anh hình như là đội viên của một chiến đội nào đó, những lời anh đã nói tôi cũng đã chụp hình lại, nếu như fans của anh biết anh là người như vậy, có phải là họ sẽ rất thất vọng hay không?"

Bộ dáng của cô giống như một thiếu nữ không màng thế sự, nhưng lời nói ra lại khiến Tịch Minh như bị vùi vào vực sâu vạn trượng.

Không được, không thể để fans biết, cậu ta không thể nên giống như Kiều Thời Việt được.

Vân Phiếm Phiếm nghiêng đầu nói: "Nếu sau khi tôi đăng những hình ảnh đó lên mà anh còn thích tôi, vậy thì tôi sẽ tin anh."

Đổi lấy chính là dáng vẻ hốt hoảng bỏ chạy của đối phương.

Vân Phiếm Phiếm không biết tại sao Tịch Minh lại sợ hãi như vậy.

Làm người không phải là nên dám làm dám chịu sao?

Bất quá...

Vân Phiếm Phiếm hỏi Tiểu Bạch Thái: "Thế nào? Có phải ban nãy ta rất ngầu hay không?"

Tiểu Bạch Thái gật đầu: "Hoàn hảo."

Nhìn tên tiểu bạch kiểm kia chạy trốn tới mất mặt như vậy.

Thế mà còn dám mơ ước tới ký chủ nhà nó.

Ký chủ nhà nó thật quá là lợi hại.

Vừa định khen cô hai câu lại thấy cô cúi đầu nhìn túi mua hàng, lẩm bẩm nói: "Cũng không biết Kiều Thời Việt đã nấu cơm xong chưa nữa."