Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 307: Cầu anh mang em (42)



Edit by Shmily

#Do not reup#

- --------------------------

Đội viên đã không thể khuyên Tịch Minh bình tĩnh lại được nữa.

Cậu ta đã rơi vào trạng thái hoảng loạn rồi.

Mấy vòng phía trước đều là cậu ta mang người trong đội nhảy về nơi có nhiều vật tư, kết quả lại luôn gặp được người của Deep.

Không biết có phải bị đánh cho sợ rồi hay không mà vừa mới bắt đầu vòng sau, cậu ta lại trực tiếp nhảy vòng sang hướng bên kia, tính đi đường vòng.

Người ở bên ngoài nhìn không rõ lý do.

Này, Bury chẳng lẽ không tính đạt giải quán quân sao?

Người của chiến đội lập tức phản ứng lại, có người trừng to mắt, nói: "Tịch Minh, cậu nhảy ở chỗ này là để tránh Deep sao? Vật tư của chúng ta so với những chiến đội khác đã quá kém rồi. Đối thủ của chúng ta cũng không chỉ có Deep."

Nhưng Tịch Minh hoàn toàn không nghe lọt.

Hai mắt cậu ta gắt gao nhìn chằm chằm vào màn hình.

Chỉ cần tránh được Kiều Thời Việt, không bị hắn giết chết thì tốt rồi.

Tránh được hắn là ổn rồi.

Một ván này bắt đầu đã mười mấy phút, nhưng Kiều Thời Việt lại không nhìn thấy một thành viên nào của Bury.

Không biết có phải do trời định hay không mà vòng cuối cùng lại xoát ở phía căn cứ quân sự bên này.

Nói cách khác, bất luận kẻ nào muốn vào vòng thì đều phải đi qua cầu.

Kiều Thời Việt cười khẽ, này có tính là trời phù hộ hay không?

Hắn nói với những người khác trong đội: "Chặn cầu."

Đã qua vài vòng phối hợp, thành viên của Deep đều tinh tường nhận ra thực lực của Kiều Thời Việt, ngay cả khi không có họ, Kiều Thời Việt cũng có thể đánh được rất tốt, cho nên có hắn ở đây, bọn họ một chút cũng không lo lắng, dứt khoát đi theo Kiều Thời Việt cùng chặn cầu.

Mắt thấy vòng tròn đã bắt đầu thu về đây.

Kiều Thời Việt không có tính toán chạy.

Hắn không vội, những người khác cũng không vội.

Tịch Minh ngồi xổm ở ngoài thật lâu, mãi cho tới khi vòng thu về phía bên kia.

Cậu ta nhẹ nhàng thở ra, Kiều Thời Việt chắc chắn không có khả năng còn ở đó đợi cậu ta.

Kiều Thời Việt nói với những đội viên khác trong Deep: "Các cậu vào vòng đi, để lại một cái xe máy là được."

Như vậy là trên cầu chỉ còn lại một mình Kiều Thời Việt, hắn uống một lọ thuốc, tiếp tục đứng ở tại chỗ.

Người xem cùng bình luận viên đã nhìn thấy đầu của Tịch Minh, mà trên cầu, Kiều Thời Việt bắt đầu nâng súng, nhắm thẳng về phía đầu cậu ta.

Ngay vào thời điểm bọn họ cho rằng Tịch Minh sẽ bị hắn giết thảm, hắn bỗng nhiên thu súng lại.

Vân Phiếm Phiếm cảm thấy Kiều Thời Việt sẽ không tốt bụng đến mức tha cho Tịch Minh như vậy.

Tịch Minh nhẹ nhàng thở ra, cậu ta có thể chết, nhưng lần này rốt cuộc cũng không phải chết dưới tay Kiều Thời Việt nữa.

Những đội viên khác bị Tịch Minh kéo trong lòng đang mắng cậu ta khốn khiếp, toàn bộ chiến đội cự nhiên đều bị độc chết, Tịch Minh ngay cả xe cũng không lái, chỉ đứng đó chờ.

Cậu ta chỉnh tư thế thật tốt, làm cho bản thân mình tận lực trông tiêu sái một chút.

Kiều Thời Việt tính toán thời gian hợp lý, bên môi hiện lên một nụ cười như có như không.

Ngay vào lúc Tịch Minh chỉ còn một chút máu, súng liền nổ, vang cả một vùng.

Hiện trường là một mảnh yên tĩnh, chỉ nhìn thấy Kiều Thời Việt ung dung ngồi lên chiếc motor bên cạnh, rời đi.

Mà Tịch Minh trực tiếp biến thành cái hộp.

Bình luận viên không biết vì sao lại cảm thấy có chút kích động, lúc nói chuyện cũng hơi lộn xộn: "Kiều Thời Việt của chiến đội Deep... một lần nữa hạ gục Tịch Minh."

Đúng vậy, lại một lần nữa, ở ngay lúc mọi người đều cho là Kiều Thời Việt sẽ không động thủ.

Ở ngay lúc Tịch Minh cho là cậu ta sẽ bị độc chết.

Ở ngay giây phút cuối cùng, Kiều Thời Việt lại tiễn cậu ta đi.

"Ôi đệch, còn có thể chơi như vậy sao?"

"Tôi cảm thấy Tịch Minh chắc sắp điên rồi, thủ đoạn này của Nguyệt Thần..."

"Không biết vì sao mà tôi cảm thấy thích thích Kiều Thời Việt rồi đó."

Tịch Minh giống như một phế nhân nằm liệt ở trên ghế.

Cậu ta không rõ, tại sao cuối cùng vẫn là bị Kiều Thời Việt giết chết.

Rõ ràng chỉ thiếu chút nữa thôi, thiếu chút nữa là cậu ta đã chết vì độc rồi.

Giờ phút này, Tịch Minh hoàn toàn quên mất chính mình là tuyển thủ chuyên nghiệp, không nhớ tới việc thắng thua, chỉ nghĩ muốn chạy thoát khỏi tay Kiều Thời Việt.